Uyển Tinh đã được đưa đi cấp cứu. Liên tục nhiều giờ đồng hồ trôi qua,Âu Phong ngồi chờ ở phía bên ngoài hai tay đan chặt vào nhau, đường gânxanh lộ rõ từ cánh tay lên đến cổ, đôi mắt nhắm hờ nhưng chân mày luônnhíu lại.
Đồng hồ cứ chậm rãi gõ từng nhịp từng nhịp, trên hành lang vắng lặng chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, tích tắc nghe thật não nề nhưng cũng khôngkém phần căng thẳng
Chợt ánh đèn vụt tắt, vị bác sĩ già bước ra
"Cô ấy sao rồi?"
Âu Phong vẫn mang ngữ khí lạnh băng ấy
"Tạm thời đã qua cơn nguy kịch rồi"
Mặc dù đây đã là lần thứ hai giáp mặt với Âu Phong, thế nhưng tâm trạngcủa ông lúc này so với lần gặp đầu tiên cũng không khác là mấy. Đứngtrước mặt anh, ông luôn bị áp đảo bởi vẻ ngoài lạnh lùng đến đáng sợ đó
"Ông đã vất vả rồi"
"Không...không! Cậu đừng nói vậy. Đó là bổn phận của tôi mà"
"Nếu không còn gì, tôi..."
Vị bác sĩ đưa mắt dò xét biểu hiện của Âu Phong, nhằm đi ra khỏi đây càng sớm càng tốt
"Được rồi, ông có thể đi!"
Âu Phong vẫy tay, mắt vẫn dán vào nơi căn phòng ấy
Vị bác sĩ già cúi đầu chào rồi đi ra khỏi đó, trả lại không khí tĩnh lặng lúc đầu
* * *
Âu Phong ngồi bên giường bệnh, mắt dán vào người con gái tuyệt mỹ đangnằm lặng im trên chiếc giường trắng toát kia, khuôn mặt sắc sảo, xinhđẹp tuyệt trần ấy luôn khiến người ta như chìm trong cõi mộng mị màkhông có cách nào thoát ra được
Chợt
Những ngón tay thon dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-nguoi-ay-da-tung-yeu/1226259/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.