Chương 11: Lãnh đạo à! Em đừng khóc!
Hôm sau bọn đàn em được lệnh của Vĩnh Kiến thả Thành Dương ra, trông bộ dạng của anh lúc này hết sức thê thảm, quần áo rách rưới, toàn thân đầy máu, khuôn mặt nam tính đẹp trai giờ lại chi chít vết bầm tím, sưng húp cả lên. Anh hận là không biết được kẻ chủ mưu bắt cóc anh nếu không anh nhất định không để hắn yên.
Lê tấm thân về ký túc xá, Thành Dương mệt mỏi buông mình xuống chiếc giường êm ái, giờ này thằng bạn cùng phòng đã đi đâu mất tiêu, muốn gọi cho Phi Phi cũng không thể vì sợ cô nhìn thấy sẽ lo lắng. Anh chỉ biết cắn răng chịu đựng vết thương đang hành hạ anh, đau đớn nhứt nhối không thể tả.
Chợt cửa phòng bật ra, Phi Phi đứng trước mặt anh, vai run cầm cập, miệng nói không nên lời, cô chạy lại ôm lấy anh khóc nức nở
"Thành Dương! Anh có sao không? Có đau lắm không anh?"
Bị Phi Phi ôm lấy, động đến vết thương thế nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng, tay vuốt mái tóc của cô, cố nở nụ cười méo xệch
"Anh không sao, lãnh đạo của anh nín đi mà! Ngoan anh thương"
Phi Phi vẫn dụi vào ngực anh mà khóc, khóc như một đứa trẻ lạc mẹ
"Em có lỗi với anh nhiều lắm, Thành Dương, em xin lỗi"
Thành Dương ôm cô vào lòng vỗ về
"Ngốc! Em có lỗi gì mà phải xin hả? Hay là thấy anh như vầy, không thể chịu đau cùng anh nên xót chứ gì?"
Phi Phi ngước mặt lên, nhìn anh phì cười thuận tay đấm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-nguoi-ay-da-tung-yeu/1226230/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.