Phi Phi lặng lẽ bước vào phòng, buông mình xuống chiếc giường êm ái, quăng cả cặp sang một bên. Uyển Tinh nhìn thấy bộ dạng của cô như thế thì không khỏi lo lắng. Uyển Tinh tiến lại gần, cô hoảng hốt khi thấy hai bên má Phi Phi bầm tím, mắt đỏ hoe
"Phi Phi cậu sao thế này? Ai đánh cậu hả? Sao lại ra nông nổi này chứ?"
Phi Phi lắc đầu cười khổ
"Mình không sao đâu"
Uyển Tinh vẫn không tin, gặng hỏi
"Không sao thì tại sao mặt cậu tái mét thế kia, lại còn khóc nữa?"
Phi Phi úp mặt xuống gối, trùm chăn kín đầu
"Mình đã nói là không sao mà"
"Phi Phi"
Không gian trở nên lắng đọng lại, chỉ còn nghe tiếng kim đồng hồ nhúc nhích, tiếng gió rít qua những tán cây, tiếng côn trùng ban đêm, u ám, cô tịch đến đáng sợ
Như không chịu đựng được nữa, Phi Phi ngồi dậy tựa vào bờ tường, ánh mắt nhìn ra phía xa, ánh mắt đẹp nhưng vô hồn
"Tớ bỉ ổi lắm phải không?"
Uyển Tinh nhìn sâu vào ánh mắt của Phi Phi, tay đặt lên vai cô
"Không đâu! Cậu là một cô bé cá tính, xinh đẹp lại tốt tính nữa, bỉ ổi cái gì chứ!"
"Vậy mà người ta xem tớ như một kẻ bỉ ổi, phản bội. Người ta hận tớ, căm thù tớ. Tất cả những gì tớ làm cho người ta đều trở nên lố bịch, đáng căm thù vậy sao? Tớ làm thế là sai sao?"
Phi Phi ôm lấy Uyển Tinh khóc nức nở, lần đầu tiên Uyển Tinh thấy cô khóc như thế, một Phi Phi mạnh mẽ cá tính mà gờ đây lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-nguoi-ay-da-tung-yeu/1226229/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.