"Tiểu Tinh! Anh xin lỗi!"
Phòng bệnh trắng toát và nồng nặc những mùi đặc trưng khó chịu. Anh nằm đó đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang trực trào ra nơi khóe mắt của Uyển Tinh. Cô khẽ chạm vào khuôn mặt của anh, tại sao ngay cả khi sức khỏe của anh đang ở trong tình trạng tồi tệ này, thân thể bệnh tật và khuôn mặt tái nhợt của anh vẫn làm say đắm lòng người đến thế
"Anh đừng nói gì nữa hết, nói nhiều chỉ khiến anh mệt thêm thôi:
"Em phải sống thật tốt nhé, như thế anh mới có thể yên tâm mà nhắm mắt được"
Uyển Tinh đưa tay đặt lên môi anh, lắc đầu nguầy nguậy, giọt nước mắt cứ thế mà tuôn rơi
"Em đã bảo là anh đừng nói nữa mà...huhu"
"Không anh phải nói nếu không sẽ không kịp mất"
Uyển Tinh dựa đầu vào ngực anh, lắng nghe từng nhịp tim yếu ớt của anh, cô cảm giác như tim mình bị ai bóp chặt vậy, khó thở, nhức nhối, đau xé đến tận cõi lòng. Uyển Tinh lại bật khóc nước mắt cứ thế thấm vào da thịt anh. Anh đưa tay vuốt mái tóc mềm mại, phảng phất mùi hương hoa anh đào của cô. Anh phải cố gắng lắm mới không để mình phải khóc, tim anh đau nhói, nó như đang rỉ máu, từng giọt, từng giọt cứ thế mà dày vò anh
"Anh đã hứa là sẽ luôn bên cạnh yêu thương em, chăm sóc em mà...anh không được bỏ em mà đi, anh phải sống, biết chưa hả? Huhu"
Anh hướng ánh mắt ra khoảng không vô định, ánh mắt của anh thật đẹp, đẹp một cách ma mị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-nguoi-ay-da-tung-yeu/1226220/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.