Tiểu Ái bỗng nhiên nín khóc, chớp chớp đôi mắt đen tròn đầy nước nhìn về phía Hà Cẩm Vân, cô cố gắng không để mình phải khóc, cười với con
- Sao rồi? con nhìn kĩ chưa?
Mạc Thiếu Quân lên tiếng hỏi, con bé đang ngồi im trong lòng hắn bỗng nhiên cựa quậy. Hai tay dang ra cô bé hướng về phía Hà Cẩm Vân
- Mẹ....
Một tiếng này cất lên làm cho bao nhiêu kìm nén của cô đều vô tác dụng, nước mắt tràn mi. Cô bụm chặt miệng để không phát ra tiếng khóc
Thấy cô không tới ôm, Tiểu Ái lại tiếp tục gọi, hai tay vẫn kiên trì đưa ra
- Mẹ ơi...mẹ bế con...
Lúc này, Hà Cẩm Vân mới cảm thấy mình có lí trí nhất. Cô chạy tới bế Tiểu Ái từ trong lòng Mạc Thiếu Quân, cả hai mẹ con cô đều khóc. Một nhà ba người ôm nhau đều có những biểu cảm riêng nhưng chắc chắn họ đang cảm thấy rất hạnh phúc
Đứa con mà cô dứt ruột sinh ra, đứa con mà cô đã xa cách hơn ba năm qua, cuối cùng con bé cũng trở về trong vòng tay của cô. Cảm giác này sao mà chân thực, bao nhiêu lời nói cũng không thể kể xiết được, duy chỉ có cái ôm này là hai người có thể truyền cho nhau. Mặc dù Tiểu Ái còn nhỏ nhưng con bé rất thông minh, nó đủ hiểu thế nào là một gia đình hoàn chỉnh nên nó luôn mong có mẹ, luôn mong có ngày mẹ ruột nó sẽ trở về
- Mẹ...mẹ...mẹ ơi...
Tiểu Ái gọi tiếng mẹ như muốn ghi nhớ tất cả những gì thuộc về Hà Cẩm Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-muon-mang/1744898/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.