Đường dài nhưng Mạc Thiếu Quân vẫn kiên trì lái, ba tiếng đồng hồ mới về tới nơi. Hà Cẩm Vân lúc đầu còn lo lắng nhưng vì mệt quá mà ngủ quên
Khi cô tỉnh dậy thì trời đã tối, vội nhìn xung quanh liền thấy Mạc Thiếu Quân vẫn ở trên xe, cô thở phào một hơi. Hắn lập tức quay sang hỏi cô:
- Em tỉnh rồi à?
Hà Cẩm Vân gật đầu, bỗng cô thấy Mạc Thiếu Quân lúc này lại không lái xe tiếp mà lại ngồi nhàn nhã cùng cô nói chuyện. Hà Cẩm Vân định hỏi nhưng Mạc Thiếu Quân hiểu ý đã lên tiếng giải thích trước
- Thấy em ngủ say nên tôi không gọi. Chúng ta về đến nhà rồi!
Cẩm Vân đã ngờ ngợ ra được nhưng cô không thể nói ra, vẫn là con đường ấy, vẫn ngôi biệt thự ấy nhưng chỉ ba tiếng đồng hồ đã ngăn cách mọi người ba năm. Ba năm đủ để thay đổi tất cả, Mạc Thiếu Quân đã thay đổi, con gái cô chắc chắn đã thay đổi lớn hơn rất nhiều. Vậy còn cô? cô có thay đổi, hay có từng thay đổi chưa?
- Nghĩ gì vậy?
Tiếng Mạc Thiếu Quân hỏi làm cô giật mình, bỏ đi suy nghĩ ấy, trả lời hắn
- Không có gì....
- Vào nhà thôi, giờ này chắc Tiểu Ái chưa ngủ đâu!
- Vâng...
Mạc Thiếu Quân cùng Hà Cẩm Vân xuống xe, bàn tay của cô bỗng bị Mạc Thiếu Quân nắm chặt rồi đút trong túi quần hắn. Cô cố ý rút ra nhưng Mạc Thiếu Quân lại cố chấp nắm chặt hơn, móng tay hắn thi thoảng còn ở bên trong chỗ kín đáo mà cào nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-muon-mang/1744897/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.