Edit: MoonMi 
Beta: Túc 
- --------------- 
Nói xong câu đó Lộ Phân Phân lập tức hối hận. 
Minh Thì Tiết nghe không hiểu những từ quá khoa trương và chứa hàm ý sâu xa, cô ngay cả chút rụt rè cũng không còn. 
Minh Thì Tiết đứng, Lộ Phân Phân thì quỳ. 
Anh bất động, cô cũng không dám động đậy. 
Minh Thì Tiết rũ mắt nhìn ngón tay của cô. Lộ Phân Phân không biến sắc, buông tay áo của anh ra, nhẹ nhàng rút ngón tay trở về. 
Rút được một nữa thì đột nhiên cổ tay bị anh nắm lại. 
"?" Lộ Phân Phân ngẩng đầu. 
Minh Thì Tiết cũng đang nhìn cô, ánh mắt như đang xác minh xem lời cô nói có đáng tin không. 
Lần trước vừa chạm vào cô liền kêu đau, sau đó đuổi anh ra phòng khách đày đọa tận 2 tháng trời. 
Lộ Phân Phân nháy mắt ám chỉ một cái. 
Sợ anh tiếp thu tín hiệu thất bại, cô ấp úng, ngập ngừng một hồi, mới mở miệng nói: "Trời trở lạnh, trong chăn cũng không ấm áp cho lắm." 
Minh Thì Tiết chần chờ một giây, hỏi: "Thiếu máy sưởi ấm sao?" 
Lộ Phân Phân thốt ra: "Em không cần máy sưởi, em chỉ cần anh." 
"..." 
Lộ Phân Phân: "Không, không phải ý đó." 
"Không phải ý đó?" Minh Thì Tiết chăm chú nhìn vào cô, hai giây trôi qua, dường như đã ngộ ra điều gì, nhẹ giọng nói: "Được." 
Sáng ngày thứ hai. 
Lộ Phân Phân mở mắt, đại não mơ hồ. 
Sao cô lại ôm một người đàn ông thế này! 
Ngơ ra hai giây. 
À, Minh Thì Tiết giúp cô làm ấm chiếc giường. 
Cũng không biết từ khi nào đã ngủ thiếp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-mot-loi-kho-noi-het/275777/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.