Chương trước
Chương sau
Được rồi, được rồi, Tri Vân nói ít mấy câu đi.

Cuối cùng thì cuộc chiến giữa hai người phụ nữ cũng đã chính thức bắt đầu, tuy nhiên có lẽ họ đã biết ai là người chiến thắng rồi. So với một tiểu công chúa được bao bọc kĩ lưỡng như Nguyễn Tri Vân, thì chắc chắn sớm muộn gì cũng bị Kiều Tuyết Vãn đè bẹp thôi.

Không có cơ hội thắng.

Buổi tối hôm đó thì họ vẫn ở lại uống rượu trò chuyện, tuy rằng Kiều Tuyết Vãn nhìn ra sự thù địch trong ánh mắt của Nguyễn Tri Vân, nhưng cô biết chắc hiện tại cô ta sẽ chẳng làm gì nữa đâu, bất quá thì ngày mai mới làm thôi.

- Anh Thừa Húc, cũng lâu rồi em không đến tắm biển, hay là ngày mai bọn em đến nhà anh có được không?

Quả nhiên, tâm tư non nớt của tiểu trà xanh này giống hệt với Lại Thúy Hoan, đều ngu ngốc như nhau.

Nhưng mà với một kẻ có chút đầu óc như Nguyễn Tri Vân, chắc là cũng không đến nổi ngu ngốc đâu nhỉ… Thật đáng mong chờ.

Đến đây Nam Thừa Húc cũng không đáp, anh chỉ nhẹ nhàng hôn lên tay của Kiều Tuyết Vãn, sau đó nói:

- Quyết định trong nhà đều do Vãn Vãn làm chủ, em cứ hỏi cô ấy đi.

Nguyễn Tri Vân có chút tức giận, nhưng vẫn phải nén cơn giận vào bên trong, đưa mắt nhìn Kiều Tuyết Vãn, nói:

- Chị Vãn Vãn… Chị nghĩ sao?

- Được thì được đó, nhưng ở nhà có trẻ con, Tiểu Vân Nhi nhớ ăn mặc kín đáo một chút, đừng để bọn trẻ bị ám ảnh tâm lý nha.

Câu nói của Kiều Tuyết Vãn có hàm ý rất rõ ràng, chính là bảo Nguyễn Tri Vân đừng để lộ da thịt, vì dáng người của cô ta không đủ hấp dẫn, lỡ mà làm cho Kiều Tiêu Mặc và Nam Bỉnh Phù không tin vào phụ nữ nữa thì nguy cấp lắm.

Nguyễn Tri Vân cũng gắng mà nở một nụ cười, lại nói:

- Đương nhiên rồi, em cũng không phải cố ý đến câu dẫn nam nhân, chắc chắn là sẽ ăn mặc kín đáo.

- Nói cũng đúng, cho dù Nguyễn tiểu thư không mặc gì cũng chưa chắc câu dẫn được nam nhân, nên ăn mặc kín đáo là tốt nhất.

- Chị!

- Làm sao vậy Tiểu Vân Nhi?

Nguyễn Tri Vân tức giận không thèm nói nữa, trực tiếp cầm theo túi xách rồi bỏ về. Lúc này Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ biết cười nhạt, còn muốn đấu võ mồm với cô à? Còn phải tu thêm mấy kiếp nữa đi.

Hồ Thích nhìn cô rồi lại nói:

- Chị dâu, gia thế của Vân Nhi không tồi đâu, chị không sợ cô ấy sẽ trả thù sao?

- Sợ? Cũng chỉ là một thiên kim tiểu thư dựa vào gia đình để khoe mẽ, có gì phải sợ?

Mặc dù ai cũng biết Nguyễn Tri Vân dựa vào gia đình nên mới kiêu ngạo, nhưng dù sao ở đây cũng là Long thành, là địa bàn của Nguyễn Tri Vân, nếu như cô ta thật sự cho người của quân đội đến bắt Kiều Tuyết Vãn thì cô có mọc cánh cũng khó thoát.

Cơ mà hình như Kiều Tuyết Vãn không quan tâm lắm nhỉ?

[…]

Rời khỏi quán bar thì Kiều Tuyết Vãn và Nam Thừa Húc cũng về nhà, trên đường về nhà thì cô cũng có vài suy nghĩ, nhìn sang anh một chút… Tên nam nhân này đúng là biết cách trêu ghẹo ong bướm thật đó, nghĩ đến đây, Kiều Tuyết Vãn lại trực tiếp leo lên người anh, đưa ngón tay mân mê gương mặt của anh, lại nói:

- Tiểu ca ca, anh nói xem tại sao anh lại thu hút nữ nhân như vậy? Nhưng toàn thu hút những kẻ không não, chơi chẳng vui gì cả.

Nam Thừa Húc cũng đưa tay ôm lấy eo cô, sau đó lại nói:

- Bà xã còn muốn chơi sao? Chơi vẫn chưa đủ à?

- Không đủ, ít nhất thì cũng phải có một kẻ biết dùng não chứ, sao toàn mấy đứa não tàn… Chơi không kích thích gì hết.

Nói đến đây thì Nam Thừa Húc cũng chỉ biết cười, thật ra không phải họ không có não, mà là do Kiều Tuyết Vãn quá thông minh, phải nói rằng thông minh tới mức ở trước mặt cô chẳng thể thể hiện gì được nữa.

Sau đó Kiều Tuyết Vãn liền chủ động hôn lên môi anh một cái, sau đó là tiếp tục hôn lấy môi anh đầy sự dây dưa không dứt.

Người phụ nữ này đúng là biết cách làm anh phát điên thật sự, sự kích thích bởi nụ hôn không chỉ làm cho thấy mê mẩn mà còn làm cho anh muốn cắn chết cô.

Sự dây dưa không dứt càng thêm nóng bỏng hơn khi Nam Thừa Húc hôn lên cổ của cô, âm thanh phát ra có chút mê người, đưa Nam Thừa Húc vào chốn mộng mơ.

Nhưng rồi Kiều Tuyết Vãn lại đưa tay tháo hai chiếc cúc áo của anh, nhẹ nhàng chạm vào da thịt đang nóng lên kia, lại nói:

- Tiểu ca ca, anh nói xem nếu bây giờ anh muốn, thì ngày mai làm sao đối mặt với tình địch được?

- Tiểu yêu tinh, còn không phải là em cố ý khích tướng anh, để anh giúp em tạo ra mấy dấu vết này sao?

- Ồ, xem ra kế hoạch của em bị nhìn thấu rồi. Làm sao đây?

Dừng một chút, Kiều Tuyết Vãn lại cúi xuống đến gần tai anh, nhẹ nhàng hôn lên tai anh một cái, nhỏ giọng nói:

- Đã lỡ rồi thì anh phải để lại nhiều hơn đó, đừng phụ lòng của em… Tiểu ca ca ~

- Tiểu yêu tinh, hôm nay em đừng hòng xin tha mạng! Anh nhất định sẽ cắn chết em!

- Tiểu ca ca sẽ không cắn chết em đâu, vì em biết anh sẽ đau lòng mà.

Nói xong Kiều Tuyết Vãn còn hôn một cái lên môi anh, lại hôn lên cổ anh, còn hôn nhẹ lên yết hầu đang di chuyển lên xuống, nói tiếp:

- Ông xã, cố lên nha ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.