Chương trước
Chương sau
Đến đây thì mọi người lại nghe thấy tiếng hét thất thanh của Lại Thúy Hoan, nghe qua thì không phải là vì sung sướng mà hết lên, hay không phải giả vờ hét… Mà đây là sự kinh hãi nên hét lên.

Ngay sau đó mọi người cũng đi ra ngoài xem, ở đối diện phòng cử họ có một căn phòng đang mở cửa, đi vào bên trong xem thì đã thấy Lại Thúy Hoan đang ở cùng không ít nam nhân, nhưng đáng tiếc trong số đó lại không có Nam Thừa Húc.

Lúc này Nam Thừa Húc lại từ một căn phòng khác bước ra, anh đi đến chỗ của Kiều Tuyết Vãn, lại nói:

- Bà xã, cô ta tính kế anh. Nhưng cũng may là anh thông minh nên mới thoát được, bà xã em xem nè, cô ta vừa rồi còn cào tay anh nữa.

- Ồ.

- Bà xã, em phải lấy lại công bằng cho anh.

Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ cười, sau đó hôn nhẹ một cái môi của anh, rồi sau đó liền nhìn sang Lại Thúy Hoan đang chật vật trong đám đàn ông kia.

Còn bốn người kia không ngạc nhiên khi thấy Lại Thúy Hoan chật vật, thay vào đó họ lại kinh ngạc khi nhìn thấy Nam Thừa Húc bày ra bộ điệu ấm ức này.

Đợi khi Kiều Tuyết Vãn đi vào bên trong phòng của Lại Thúy Hoan thì Nam Thừa Húc cũng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, Hoàng Cân lắc đầu, Hồ Thích và Vưu Lẫm đưa tay tặng cho anh một like, còn nói:

- Nam Thừa Húc, không ngờ cậu cũng biết diễn như vậy.

- Đây không gọi là diễn, đây là anh hùng tạo thời thế.

- Nhưng cậu để chị dâu vào đó, không sợ bọn họ sẽ làm gì chị dâu sao?

- Cô ấy không làm gì thì thôi, chứ ai làm được cô ấy.

Dừng một chút, Nam Thừa Húc lại có chút kiêu ngạo nhìn Hồ Thích nói:

- Còn phải xem là vợ ai nữa.

Hồ Thích không nói nên lời, xem ra mối quan hệ giữa Nam Thừa Húc và Kiều Tuyết Vãn được xây dựng bằng một chất liệu rất vững chãi, đó chính là niềm tin.

Nhưng dù có tự tin đến mấy thì Kiều Tuyết Vãn vẫn là nữ, đi vào đó như vậy cũng phải tỏ ra lo lắng…

Còn chưa để bọn họ nghĩ xong thì đám nam nhân kia đã dừng lại hoạt động đang diễn ra, chẳng những thế mà còn dạt ra hết hai bên, chừa đường cho Kiều Tuyết Vãn đi vào.

Bước đến chỗ của Lại Thúy Hoan, cô cũng chỉ cười nhẹ, lại nói:

- Còn muốn tính kế với người đàn ông của tôi? Vẫn phải xem sắc mặt của tôi thế nào đã…

Đến đây Kiều Tuyết Vãn lại nhìn đám đàn ông kia, còn kiêu ngạo nói:

- Đừng chơi chết cô ta là được. Nhớ quay cho đẹp vào, tôi vẫn muốn xem thêm đó.

- Đã rõ, bà chủ.

Nói xong Kiều Tuyết Vãn cũng liếc nhìn Lại Thúy Hoan một cái rồi rời khỏi phòng.

Khi này Nguyễn Tri Vân đã tức đến run rẩy, nhưng Hoàng Cân lại chú ý đến một vấn đề, bọn họ vừa rồi gọi Kiều Tuyết Vãn là “Bà chủ” á?

- Kiều tổng… Cô là chủ của quán bar này sao?

Câu hỏi của Hoàng Cân làm cho mọi người, ngoại trừ Nam Thừa Húc ngạc nhiên. Nhưng rồi sau đó Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ vẫy vẫy tay, nói:

- Sản nghiệp lẻ tẻ thôi, không đáng nhắc đến.

Bây giờ có lẽ Nguyễn Tri Vân đã hiểu cảm giác bị vả mặt là như thế nào, ở địa bàn của người ta, trực tiếp tính kế người đàn ông của người ra, còn khiêu khích người ta nữa chứ.

- Nguyễn tiểu thư, tôi cũng có chút giao tình với cha mẹ của cô đó, cô có muốn tôi nói giúp cô vài tiếng… Để cô lấy được hôn ước với Nam Thừa Húc không?

- Kiều tiểu thư hiểu lầm rồi, tôi không có ý với anh Thừa Húc, trước đến giờ tôi chỉ xem anh ấy như anh trai thôi.

Chắc hẳn Nguyễn Tri Vân nghĩ rằng cô ta quản lý biểu cảm rất tố sao? Bao nhiêu tâm tư của cô ta đều viết rõ mồn một ở trên mặt rồi, vậy mà còn nói là không thích Nam Thừa Húc. Câu nói này chỉ có thể đám nam nhân ngu ngốc, chứ phận cùng diễn bạch liên hoa… Chẳng lẽ còn không nhận ra?

Nam Thừa Húc lúc này liền choàng tay ôm lấy cô, sau đó lại nói:

- Bà xã, em nói vậy sẽ làm anh tổn thương đó. Anh chỉ cưới em thôi, người khác anh không cần.

Kiều Tuyết Vãn cũng nhẹ nhàng đưa tay chạm lên gương mặt của anh, sau đó lại nhỏ giọng nói:

- Thân phận của em không được tốt, hay là anh cưới người có địa vị hơn em đi, sau đó chúng ta cùng nhau ngoại tình, có được không?

Hồ Thích và Vưu Lẫm cười đầy thống khổ, đến quán bar bậc nhất Long thành cũng là sản nghiệp nhỏ lẻ của Kiều Tuyết Vãn mà còn nói là thân phận không tốt à? Chẳng lẽ phải làm tổng thống thì mới tính là sản nghiệp lớn sao?

Kiều Tuyết Vãn này đúng là biết cách ăn nói thật đó.

Nhưng câu nói không có tam quan kia của Kiều Tuyết Vãn liền bị Nguyễn Tri Vân bắt bài, cô ta nói:

- Chị Tuyết Vãn, phá hoại hạnh phúc gia đình của người ta là trái luân thường đạo lý, thất đức lắm đấy.

- Nhưng em không biết đâu nhỉ, yêu đương vụng trộm lén lút rất vui đó, hơn nữa chị cũng không tính giấu giếm… Rõ ràng là yêu đương ngoại tình công khai đó.

Dừng một chút, cô lại nhìn Nguyễn Tri Vân cười rất thỏa mãn, nói:

- Hơn nữa em có biết gì không, mẹ của Tiểu Húc Húc nói rằng chị dễ sinh con, không giống như đám trẻ bây giờ… Ăn bậy uống bạ, khó mà mang thai.

- Chị có ý gì?

- Em nói xem… Tiểu Vân Nhi?

- CHỊ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.