Cuối tuần cũng đã đến, Kiều Tuyết Vãn cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ cho việc tắm biển, đương nhiên lần này đi còn có cả Mặc Mặc và Nam Bỉnh Phù, theo như hiện tại thầy hình như Nam Thừa Húc đã hoàn toàn thất sủng trước vẻ đẹp của Diễm Túy rồi, Kiều Tiêu Mặc cực kỳ bám lấy cô ấy, còn Nam Bỉnh Phù thì đi theo Mặc Mặc, cho nên suy ra, Nam Thừa Húc đã chính thức bị con trai đá.
Vốn dĩ ban đầu họ định sẽ đi cùng một chiếc xe lớn, nhưng Kiều Tuyết Vãn biết rằng sẽ không thể yên ổn nếu như nhiều người như chui vào một xe, cho nên cô và Nam Thừa Húc đã quyết định đi riêng, Kiều Tiêu Mặc và Nam Bỉnh Phù thì lại chọn ngồi xe của Diễm Túy.
Cho nên suy ra là gì… Suy ra thì Nam Thừa Húc cảm thấy bản thân bị thất sủng cũng không tệ lắm.
Đi trên đường thì Nam Thừa Húc vẫn nắm chặt lấy tay của Kiều Tuyết Vãn, lâu lâu còn hôn lên tay cô mấy cái, lại nói:
- Mẹ nói hôm nào đưa em về Nam gia ra mắt, nhưng anh vẫn muốn hỏi ý kiến của em. Vãn Vãn, em có muốn về Nam gia với anh không?
- Là nhà cổ Nam gia?
- Ừ, chắc sẽ là ngày mười tám tháng sau, hôm đó là ngày giỗ của cha. Nhưng nếu em không muốn thì cũng không cần miễn cưỡng, Vãn Vãn, em vui là được rồi.
Kiều Tuyết Vãn cũng không biết nên làm thế nào nữa, tuy rằng cô là mẹ của Mặc Mặc, mối quan hệ của cô và Nam Thừa Húc cũng xem như là đang hẹn hò, nhưng thật ra cô chỉ sợ gia đình Nam gia đông người phức tạp, tới lúc đó không nhịn được sẽ đánh người.
- Nam Thừa Húc em hỏi anh, nếu như… Lỡ như là em đánh người thì sao?
Nam Thừa Húc còn tưởng rằng cô sẽ hỏi mấy câu như là “Em dùng thân phận gì để đến đó?” hay đại loại là như vậy. Nhưng anh quên mất người phụ nữ này là Kiều Tuyết Vãn, là một Kiều tổng của Diêu thị chứ không phải là một người phụ nữ bình thường, suy nghĩ của cô cũng rất khác thường.
- Không sao, em muốn đánh thì cứ đánh, tiền viện phí và tiền thuốc men anh vẫn lo được.
Kiều Tuyết Vãn phì cười, người đàn ông này dường như là muốn chiều cô đến sinh hư đây mà, nhưng có câu này của anh… Cô yên tâm rồi.
- Được, em về Nam gia với anh.
- Cảm ơn em, Vãn Vãn.
[…]
Sau gần một tiếng chạy xe thì cuối cùng họ cũng đã đến ngôi nhà mà Nam Thừa Húc đã chuẩn bị trước đó.
Vừa mới xuống xe còn chưa kịp làm gì thì Kiều Tuyết Vãn đã bị Nam Thừa Húc ôm eo của cô, kéo cô vào lòng, còn nhỏ giọng nói:
- Bà xã, hôm nay em nhất định phải cho anh ăn mặn đấy.
Kiều Tuyết Vãn cũng thuận thế choàng tay ôm lấy cổ của anh, còn chủ động hôn lên môi anh một cái, lại nói:
- Sẽ xem xét biểu hiện của anh, ca ca à.
Nhìn cái môi quyến rũ đó đi, lại nhìn cái sự khiêu khích chết tiệt đó thì thử hỏi ai mà chịu nổi chứ!
Ngay lập tức Nam Thừa Húc liền hôn lấy môi cô, mặc kệ ở đây có mười người hay mười nghìn người, anh vẫn sẽ hôn cô như vậy thôi.
Trong lúc hai người đang cuồng nhiệt thì chiếc xe của Diêu Xu và Diễm Túy cũng đã đến, tiếp sau đó là Bùi Hằng, Thao Phạn và Mặc Phong, họ chỉ vừa mới xuống xe đã bị thồn một tô cơm chó lớn như vậy, thật là cay mắt quá đi.
Cơ mà hôn cũng đã hôn rồi, họ cũng không thể ngăn cản hay gây cản trở được, thôi thì cuối cùng họ quyết định đi vào nhà trước, mặc kệ hai người ở đó show ân ái bao nhiêu.
Đợi tới khi Nam Thừa Húc hôn đủ thì môi của Kiều Tuyết Vãn cũng đã sưng lên, nhưng cô lại còn kiêu ngạo đưa tay vuốt ve gương mặt của anh, nói:
- Tiểu Húc Tử, anh không hôn nữa sao?
- Kiều tổng, bây giờ anh sẽ tha cho em, nhưng tối nay, em đừng hòng chạy!
Kiều Tuyết Vãn còn nhẹ nhàng cười, sau đó lại di chuyển ngón tay xuống ngực của anh, vẽ vòng tròn lên ngực anh, rồi lại di chuyển lên cổ anh, chạm lên yết hầu của cô, nhẹ nhàng nâng gương mặt của anh lên, nói:
- Còn chưa chắc là ai chạy đâu. Nam tổng, em mong chờ lắm đó, đừng làm em thất vọng nhé.
Nói xong Kiều Tuyết Vãn còn nháy mắt một cái, cô đốt lửa xong liền nhanh chóng phủi mông chạy đi, bỏ lại Nam Thừa Húc ở bên ngoài đầy chật vật.
Người phụ nữ này đúng là ác thật đó, anh nhìn xuống phía dưới, gương mặt có chút thống khổ, chắc hẳn kiếp trước anh thiếu nợ cô, nên kiếp này mới phải trả nợ đến còng lưng.
Còn chưa để anh vào nhà thì một tin nhắn đã gửi đến.
[XXX]: Cô ấy nói nhìn thấy cậu ở Long thành? Là đi tắm biển sao? Chỗ cũ?
[Nam Thừa Húc]: Ừ, đưa vợ con đi tắm biển.
[XXX]: Cái gì? Cậu có vợ? Nam Thừa Húc, cậu vậy mà lại trốn anh em ẩn hôn với phụ nữ khác, rốt cuộc là ai vậy?
Nam Thừa Húc nhìn dòng tin nhắn, sau đó bất giác lại nhìn vào bên trong, nhưng rồi anh cũng chỉ mỉm cười, hồi đáp.
[Nam Thừa Húc]: Tối nay ở quán bar Long thành, tôi sẽ đưa cô ấy đến.
[XXX]: Được, hi vọng vợ cậu không làm anh em thất vọng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]