Bùi Hằng lắc đầu, cô lại nhỏ giọng nói:
- Chẳng lẽ tôi có lỡ cướp sổ hộ khẩu hay sổ hồng nhà anh ta sao? Không đúng... Rõ ràng là lần đầu gặp mặt mà... Rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với tổ tông này vậy?
Đừng nói là Kiều Tuyết Vãn không hiểu, ngay cả Bùi Hằng cũng không hiểu tại sao thái độ của Nam Thừa Húc lại kì lạ như vậy. Nhưng rồi sau đó họ cũng chỉ quy vào “tính cách”, tự huyễn hoặc bản thân rằng đó là tính cách của anh thôi.
Cô cũng không muốn tự làm xấu mặt mình nữa, trực tiếp để anh ngồi xuống, nhưng gương mặt vốn dĩ đang không vui nay còn sa sầm hơn. Nội tâm của Kiều Tuyết Vãn bắt đầu gào thét.
“Trời ơi, cứu tui với trời ơi, tui đâu có đụng chạm gì tới anh ta đâu? Sao mà cái ánh mắt nhìn tui đáng sợ quá vậy nè?”, kéo theo nội tâm gào thét chính là một màn khóc không ra nước mắt, gương mặt bất lực một thì nội tâm bất lực tới mười.
Tuy nhiên, thứ khiến Nam Thừa Húc thấy không vui không phải chuyện cô không nhớ anh, mà là chuyện cô lại dám thì thầm to nhỏ với nam nhân khác ở ngay trước mặt anh. Hiện tại Nam Thừa Húc chính là đang “ghen” đó! Nữ nhân đáng chết này đúng là làm anh tức chết rồi, mới sáu năm trước ăn anh sạch sẽ, sáu năm sau liền không nhớ anh là ai! Rốt cuộc thì những năm qua Kiều Tuyết Vãn sống kiểu gì mà có thể vô tâm như vậy chứ? Aaa! Tức chết anh rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-mot-kiep-nghien-em-mot-doi/3447549/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.