Viênmật dùng mật ong để làm, dựa vào mức độ tinh luyện phân thành mật non, trungmật và lão mật.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Tích Phàm ở nhà lên mạng,chưa được một lúc, Thẩm mẹ đã la to: “Phàm Phàm, buổi sáng ngày mai mày ở nhàăn cơm hả?”
Cô “ Vâng” một tiếng : “ Con muốn ăn canh trứng rongbiển cùng bánh bao nướng!”
Trầm mẹ mang theo một túi rác lại: “Hết tảo biển vớigiấm rồi, mày đi siêu thị mua một chút, tiện thể đổ rác luôn.”
Thẩm Tích Phàm nhìn lại chính mình thấy đôi dép lêtrên chân: “Con không muốn đi siêu thị, ra ngoài lại phải đổi giày, quá phiềnphức.
Thẩm mẹ sắc mặt đại biến, phẫn trư ăn hổ, nóimột cách thảm thiết: “Người ta già rồi, ngay cả bắt con gái đi làm tí việc cũngthật khó khăn, tôi về sau bị vứt vào viện dưỡng lão là xong,a a a!”
Cô lập tức bật dậy: “Con đi, con đi!” .Từ trong tủgiầy ngoài hành lang lấy ra đôi giày đầu hổ bông* mà chính mình thời đại học đãđi, nhận lấy túi rác kia trong lòng hậm hực, lão mẹ thật sự là càng ngày càngcó kinh nghiệm đối địch đấu tranh, biết mình thích mềm không ưa cứng.
Buổi tối mùa đông thật sự rất lạnh, suy nghĩ lạnhlẽo của cô có chút cứng lại, tựa như cho rằng bản thân trở lại thời Đạihọc,mang theo đôi dày bông đầu hổ này lang bạc ở khắp xó xỉnh của khu kí túcxá.
(* đây là loại giày hơi bị…. ‘cá tính’ đấy!)
——-
Cô vừa mới bước chân vào cửa siêu thi, thì đúng lúcmột người con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-la-dieu-tot-nhat-anh-da-lam/3058007/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.