7 giờ tối…
Chắc hắn không ăn mì đâu! Hoàng tiên sinh, hi vọng anh đừng có kén cá chọn canh, tôi không biết làm sơn hào hải vị, mì anh không ăn, tôi phải hấp cơm nguội cho anh ăn thôi. Tính tiết kiệm trong tôi bùng phát, ở nhà toàn ăn thế có làm sao đâu, vẫn ngon mà.
“Cô nấu xong chưa vậy?” Tiếng “kêu gào” của hắn ở ngoài cửa phòng bếp vang lên.
“Rồi, rồi, anh cứ ngồi vào bàn đi, tôi mang đồ ăn ra liền.”
Cơm nguội, rau luộc, trứng rán là tất cả những gì tôi có thể nấu trong thời gian ngắn. Đến chợ X trót ăn phở rồi chơi cả buổi chiều với Đặng luật sư thì làm sao mà có thời gian nấu nướng chứ!
Hắn hơi nhíu mày.
“Đơn giản thế thôi à?”
Đầu tôi càng ngày càng cúi thấp, môi mím chặt lại. Một mình anh ăn thì nấu nhiều để làm gì chứ, lãng phí!
Hắn cho một thìa cơm vào miệng, nhăn mày, rõ ràng tôi thử vẫn ngon lắm mà…
“Mẹ cô dạy cô nấu kiểu này hả?” Lông mày hắn nhíu chặt lại.
“Tôi…”
“Đúng là chỉ có những người sống ở khu ổ chuột như cô mới ăn được món này.”
Dường như hắn có vẻ tức giận, vì hành động kế tiếp của hắn là hất mọi thứ ở trên bàn xuống đất, bát đĩa vỡ tan tành như chính trái tim tôi lúc này.
Sao hắn có thể sỉ nhục mẹ tôi như thế? Chúng tôi nghèo thì đã sao? Cơm nguội không phải là cơm chắc? Hà cớ gì tôi ăn được hắn không ăn được!
Bắt chước hành động trong phim, tôi lấy cốc nước hất vào mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-khong-sai/45084/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.