Đầu dây bênkia, giọng Linh run rẩy, cô vừa khóc vừa nói gì đó Hạo Thàn cố gắng tậptrung mới nghe rõ được, xung quanh thì lại rất ồn ào.
“Ở bệnh viện nào? Được rồi đừng sợ, anh sẽ đến ngay.” – Vậy là Hạo Thần chuyển hướng, chạy đến bệnh viện.
Ngoại thành, mọi người vừa đi vừa tán gẫu với nhau rất vui vẻ, không khí nơi đây cũng rất trong lành. Con trai dì Thanh gửi cho dì mấy bức ảnh,một số tiền, còn nhắn là sẽ không lâu nữa đến đón dì cùng ra nước ngoàiđịnh cư với mình.
Cô tranh thủ thời gian điện thoại cho Cách Cách, vừa nhận được điện làCách Cách không thương tiếc, chỉnh âm lương maximum, bật công tắt ‘lênmặt’ mà chửi Nhược Thi.
“Con nha đầu cậu, trốn ở nơi nào hả?”
Nhược Thi để điện thoại tránh xa tai mình để không bị ảnh hưởng nghiêmtrọng gì cho sau này – “Tiểu thư à, mình xin lỗi, nơi mình ở không cáchnào liên lạc cậu được, hôm nay mình ra ngoài liền gọi cậu ngay đây”
“Cậu …có phải đã xem tin tức rồi không?”
“Ừm”
“Cậu đừng hiểu lầm, Như Mộng và mình rất thân, chuyện của họ rất phức tạp, khi nào gặp mình sẽ giải thích cậu nghe”
“Không cần đâu Cách Cách, mình không quan tâm nữa” – Nhược Thi nói
“Cậu …” – Cách Cách định nói gì nhưng thôi.
“Mình tắt máy đây, khi khác sẽ gọi lại cho cậu”
Bệnh viện
Khi Hạo Thần đến trước của phòng cấp cứu, thì thấy Linh đang ngồi bẹpdưới đất, trên người thì đầy các vết máu, miệng không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-khong-de-dau/2407126/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.