Sau khi đến Pháp, ngày tháng mới thực sự là buồn thê thảm. ỨngKhoan Hoài bận ngập đầu, còn ta thì chẳng đi tham quan được chỗ nào hết. Ngàynào cũng chỉ có thể dạo vòng vòng trong phạm vi 1km quanh khách sạn, sợ lạc đườngnên chẳng dám đi xa. Mỗi ngày đều ngồi ở một quán cà phê ngoài trời trầm tư,nhâm nhi cà phê; đến một ngày rời khỏi Pháp, e rằng ta sẽ mang theo một cái dạdày bị thủng vì uống quá nhiều cà phê mất. Không có hướng dẫn viên du lịch, tiếngPháp lại dốt đặc cán mai. Thôi thì dù sao ngày tháng cũng còn dài, ta cũngkhông cần phải vội vã đòi đi chỗ này chỗ nọ cho bằng được. Nhưng mà mấy ngày gầnđây trong lòng cứ có một cảm giác bất an khó chịu.
Bấm ngón tay tính toán, ta ra nước ngoài đã hơn hai mươingày. Có một cái dự cảm không hay cứ khiến lòng ta phiền muộn. Ta đang hy vọngdự cảm sẽ không trở thành sự thật. Hơn hai mươi ngày rồi, mà vẫn chưa thấytháng, ta nhớ vẫn luôn sử dụng bao mà! Trừ phi ta cũng gặp xúi quẩy giống như mẹ,dùng phải một cái bao thủng? Không thể nào? Ta không muốn có em bé đâu!
Nghe nói cứ mỗi mười cặp vợ chồng thì có một cặp không thểthụ thai, mà muốn có được con còn phải hao tổn bao nhiêu công sức tiền bạc nữachứ. Vì sao người mong thì không có, kẻ không muốn thì hết lần này tới lần kháctỉ lệ trúng thưởng lại cao khiếp người như vậy?
Aizz! Uể oải lê bước trở về phòng khách sạn, bắt đầu có cáicảm giác “tự làm, tự chịu”.
Do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-khong-can-qua-cuong-si/106751/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.