Mẹ ruột ta có rất nhiều thân phận.
“Băng Tinh phu nhân” bốn chữ này đại biểu cho một thân phậntrong giới hội hoạ, tình cờ cũng là tên gọi của một phòng triển lãm tranh quymô. Sau lưng lại có một chỗ dựa vững chắc, tài trợ cho phòng tranh “Băng Tinhphu nhân” – một người có uy quyền và địa vị vững chắc trong giới nghệ thuật.Đây là chuyện ai nấy đều biết.
Bà là họa sĩ cũng là người buôn bán tranh nổi tiếng.
Bà cũng là phó giáo sư của một học viện nghệ thuật.
Bà lại còn là một phát thanh viên nổi tiếng.
Nhưng, thân phận đặc biệt nhất cũng không phải một trong nhữngthân phận ở trên. Bà là tình nhân của một người đàn ông, chính là người đàn ôngđã cho bà đủ loại thân phận cùng vô số thành tựu như ngày hôm nay; chắc mọi ngườisẽ đoán mẹ ruột của ta nhất định sẽ là vợ bé như người ta hay nói có phảikhông?
Không không không!
Chỉ có mình bà tự xưng là tình nhân. Không phải vợ bé, cũngkhông phải cái gì gọi là bà hai, bà ba, bà không chấp nhận một danh hiệu “chínhthức” nào; tình nhân thì là tình nhân, điều đó tự bà hiểu rõ nhất.
Gian phu của mẹ —— thứ lỗi cho ta thô bỉ nói thẳng khôngkiêng kị —— đồng thời cũng chính là ba ta, ông ấy tên là Chung Thiệu Chính; mộtlão đại cực kì có quyền thế trong giới xây dựng. Đó là điều đương nhiên, nếukhông ông đâu có bản lĩnh nuôi rất nhiều vợ lớn vợ bé nhân tình, cộng thêm cảđám con trai con gái ngoài giá thú.
Rất nhiều vợ và nhân tình? Ác! Làm ơn đừng ngoác mồm to nhưthế. Quý vị nghĩ rằng mẹ ta – Nhậm Băng Tinh là người phụ nữ “duy nhất” mà ông ấyngoại tình sao? Một thằng đàn ông —— CHÚ Ý nhé, một thằng đàn ông có tiền mộtkhi ngoại tình sẽ không ngây thơ đến mức yêu một người duy nhất, không ngây thơđến mức “giữ thân như ngọc”? Sai đường thì cũng đã sai rồi, không cần phảikiêng kị gì nữa.
Mẹ của ta đương nhiên cũng không phải là “duy nhị” (chơi chữvới duy nhất),trên thực tế mẹ ta là “duy tứ” của Chung Thiệu Chính, trước mắtcho đến hiện tại, các bà vợ được “đăng kí hộ khẩu” tổng cộng là năm người.Chung Thiệu Chính có một vợ cả, bốn vợ bé và bảy đứa con, mà đứa nhỏ nhất chỉcó……năm tuổi.
Người vợ nhỏ nhất của ông ta chỉ bằng phân nửa số tuổi của ổng,mới ba mươi tuổi; còn đứa con lớn nhất của ổng thì đã ba mươi lăm rồi.
Chung Thiệu Chính này rõ ràng là một kẻ trăng hoa đúngkhông?
Rất khó hình dung về người đàn ông này, dù sao cũng là ngườicó uy quyền trong một nhóm tài phiệt, đương nhiên rất có khí phách, trắng trợndùng tiền để ‘xử’ những kẻ chấp nhận bị ‘xử’; một khi đã động đến ai, ngườingoài tốt nhất chỉ nên thờ ơ đứng nhìn, chớ dại mà xen vào.
Người phụ nữ mà ta muốn miêu tả là mẹ của ta, Nhậm BăngTinh. Bà thật sự là một người phụ nữ kì lạ, trong cuộc đời hai mươi lăm năm củata, bà đã cho ta cốt nhục hình hài. Cũng ảnh hưởng rất nhiều đến sự trưởngthành cùng suy nghĩ của ta.
Có thể nói, ta, Nhậm Dĩnh, đều là do một tay Băng Tinh phunhân nhào nặn nên, không thể nói là một bản sao vô tính, chỉ là những giá trịvà quan điểm về tình yêu do chính bà đặc biệt tạo nên, khiến cho tâm tính ta lớnlên không giống người thường, hoàn toàn không liên quan gì đến những giá trị đạođức xã hội. Có lẽ. Do bản thân là con gái của nhân tình, vốn đương nhiên đã cónhững tư tưởng lệch lạc, vậy nên —— ta phải được sống tự do phóng túng.
Chuyện ta muốn nói, đương nhiên sẽ không phải là chuyện củathế hệ trước, mà là sự ảnh hưởng của thế hệ trước đến sự trưởng thành của ta ——Nhậm Dĩnh, câu chuyện của chính ta.
Sáng thứ bảy, thường định sẵn để khởi đầu những chuyện may mắnkhông ngờ.
Còn khoảng năm mươi bước nữa, trò chơi khăm của mặt trời tựanhư giấu sẵn sau những đám mây đen, những giọt mưa to bằng hạt đậu thậm chíkhông đợi ta bước vào trong mái vòm, đã trút xuống như một cơn đại hồng thủy;đáng thương thay cho bộ đồ thời trang mùa xuân mốt nhất của ta. Cái áo khoác mỏngISSEY MIYAKE[1] ta yêu thích nhất. Cũng tốt, tạm thời làm áo mưa cũng không uổngmột đống tiền ta đã bỏ ra để mua nó.
Thêm hai, ba bước nữa, rốt cục ta cũng chật vật thảm thươngđứng dưới mái vòm tòa nhà công ty.
“Nhậm Dĩnh! Nhậm Dĩnh!”
Ta đang lấy khăn giấy cẩn thận thấm nước mưa trên mặt mũitóc tai thì sau lưng truyền đến một tiếng kêu vội vàng và mừng rỡ. Người có thểtrắng trợn không kiêng nể gì, giữa chốn đông người kêu quang quác như vậy, thườngđại biểu cho những kẻ thiếu suy nghĩ, thích khoe mẽ lại chẳng tôn trọng quyền tựdo an tĩnh của người khác.
Đúng vậy, nàng đúng là người như vậy, hoàn toàn xứng đáng,tiếng giày cao gót trong veo đã rất gần, ta lau nốt chỗ nước mưa trên mặt, kịplúc bày ra một khuôn mặt tươi cười hớn hở chào nàng —— Điền Tụ Phương tiểu thư.
Đôi môi đỏ mọng của Điền Tụ Phương chun lại thành một chữ Okhiêu gợi, ngón tay sơn đỏ rực ngoắc ngoắc ta liên tục, một vẻ quyến rũ khiếnchúng sinh điên đảo:
“Chúc mừng nha! Nàng bay lên ngọn cây rồi.”
Bay lên ngọn cây? Đây là từ ngữ dùng ở thế kỉ nào vậy? Ta chớpchớp mắt, ngọt ngào mà ngây thơ hỏi lại nàng:
“Bồ đang nói cái gì vậy?”
Điền Tụ Phương khoác lấy cánh tay ta, cùng bước vào trongcao ốc, chung quanh tỏa ra sắc đẹp mĩ lệ không coi ai ra gì, hơn nữa còn nhận lấyđủ mọi ánh mắt mê luyến lẫn ghen ghét.
“Sáng sớm hôm nay, phòng nhân sự vừa công bố tốc hành một vụđiều động nhân sự. Tất cả mọi người đều tụ tập đến xem, nàng đoán thử xem chuyệngì? Lâu phó tổng gợi cảm, phong lưu, anh tuấn, thanh lịch của chúng ta không ngờlại trực tiếp hạ lệnh bổ nhiệm nàng làm thư kí cho anh ta! Cái này không phải gọilà “bay lên ngọn cây’ thì gọi là gì?”
Ta cân đo đong đếm độ ‘chua’ trong giọng nói của nàng. Cóchút buồn cười, nhưng mà nàng có phản ứng loại này cũng là bình thường.
“Tui nhớ anh ta đâu có thiếu thư kí.”
“Ngốc!” Điền Tụ Phương yêu kiều cáu tiết đẩy ta một cái, độngtác này khiến bộ ngực sóng thần bên trong chấn động, một gã đàn ông trong thangmáy choáng váng, con mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài. Ta thật sự lo lắng thaycho nàng, nếu như ngày nào đó đôi nhũ hoa hàng khủng kia nhảy ra ngoài quần áothì làm sao giải quyết hậu quả đây.
Điền Tụ Phương hài lòng với kết quả thu được, che miệng cườiduyên, nhỏ giọng ghé vào tai ta thì thầm, thành thạo lợi dụng ta che đi ánh mắtháo sắc kia; nửa kín nửa hở quả là tu vi cao thâm nhất của mĩ nhân.
Thang máy lên đến tầng năm, nàng lập tức bấm ngừng lại, sauđó lôi ta vào toilet nữ. Nàng có chuyện gì thì chẳng giấu được lâu. Mà nhữngkhi có đông đàn ông, khoe hàng là chuyện quan trọng nhất của nàng; đây là luậtsinh tồn của “bình hoa”.
Đứng trước gương, nàng vừa cẩn thận rà soát bộ mặt trang điểmhoàn mĩ của mình, sợ có sơ hở, vừa cất giọng:
“Tuần trước anh ta mới điều Lâm tiểu thư đi nơi khác, nàngquên rồi sao?”
Phải ha, khi đó ai cũng buôn dưa lê ‘vụ án’ này, có điềucũng chẳng ai thấy lạ; Lâm tiểu thư sớm muộn gì cũng phải ra đi. Ai cũng quá rõđã là thanh niên kiệt xuất thế hệ thứ ba của tập đoàn phải nắm vững truyền thống“người không phong lưu uổng nhiều tiền”. Vị sếp trực tiếp của các nàng lại càngxuất sắc.
Vị Lâu phó tổng tiên sinh kia trình độ phong lưu đa tình sovới hành vi phóng đãng thì bất phân cao thấp, mà tất cả các nữ thư kí hắn dùngqua đều là những cô gái xinh đẹp nở nang lại có chút đầu óc, hắn cũng khôngkiêng kỵ để người khác biết hắn dùng những cô thư kí đó làm điểm tâm.
Chỉ có điều theo quy tắc ăn bánh trả tiền, hắn yêu cầu diễnthế nào sẽ phải làm thế ấy, trong giờ làm việc ngoại trừ liếc mắt đưa tình ra,còn phải biết làm việc, tuyệt không cho phép kiêu căng dựa hơi; hết giờ làm cólăn ngay ra đất làm dâm phụ, hắn cũng sẽ mỉm cười chấp nhận.
Đây là một quy tắc trò chơi công khai. Những đại gia nhàgiàu chơi rất công bằng, hiểu rõ những cô gái thanh cao sẽ không cần phải làmnhư vậy, còn những cô gái hám của đã tham gia thì phải biết tự lượng sức mình,đại gia mà chơi vui, giao dịch cũng sẵn sàng thành công.
Có điều vết thương trí mạng của những cô gái hám của thườnglà sự ngốc nghếch đến nỗi cho rằng sau khi được làm làm mỹ nhân bên gối của sếpthì địa vị lập tức khác biệt, ngay cả quạ đen cũng sẽ biến thành khổng tước(chim công),bắt đầu vênh vênh tự đắc. Không phân biệt rõ chuyện công chuyện tưlà triệu chứng đầu tiên của căn bệnh hí hửng này.
Lâu công tử về nước tiếp quản chức vụ phó tổng mới được mộtnăm, mà đã thay đổi tới bốn cô thư kí, tất cả đều do như vậy; mọi người đều ngầmhiểu, ngày ngày đều được xem tiết mục diễn đi diễn lại này, hệt như xem kịchlúc tám giờ mỗi tối, tuy rằng nhàm chán, nhưng lại không nỡ bỏ qua. Hiếm cóchuyện Lâu công tử đưa ra vấn đề làm người khác phải cắn lưỡi.
Thờ ơ xem kịch là một chuyện, nhưng mà nếu như hiện tại sựtình lại liên quan đến mình thì lại là một chuyện khác.
Lâu đại thiếu gia “khâm điểm” ta? Trời ạ, ta vào công ty mộtnăm rưỡi nay, còn chưa từng có cơ hội đối mặt với hắn trong phạm vi năm mươimét! Nhờ thỉnh thoảng tờ nguyệt san “Chiêm Ngưỡng” của công ty đăng ảnh hắn, mớihình dung ra được dung mạo hắn, như vậy, lão huynh hắn ăn nhầm thuốc lú rồi a?Theo trí nhớ của ta, phải được Lâu Phùng Đường công tử đích thân đi ‘săn’, tựmình “phỏng vấn” ba lần trở lên mới có thể được triệu đến “sủng hạnh”, vậy cònta? Sao lại ăn may thế này? Không hiểu nổi.
“Tui nhớ bảng danh sách tên trong tay anh ta còn dày hơn cảdanh bạ điện thoại, còn có đám mĩ nhân trong tổ thư kí cao cấp trên tầng mười,e rằng anh còn chưa xem hết từng cái tên nữa là?” Ta ngước nhìn mái tóc dài bịnước mưa làm dính bết lại trong gương, lấy lược ra chải.
Điền Tụ Phương lườm ta trong gương, không giấu được vẻ ghentị trong mắt:
“Ăn liên tục bốn con lợn sữa, cũng phải thay đổi khẩu vị tìmmột em mèo xinh tươi nếm thử chứ?” So sánh thật là vớ vẩn.
“Mèo?” Ta cười khúc khích. Sống trên đời hai mươi lăm nămnay, ba ta là người duy nhất nói ta giống mèo. Có điều mấy cô nàng của Lâu đạithiếu gia đều có tiêu chuẩn quốc tế ngực ba mươi tám, eo hai mươi ba[2], đem raso thì ta quả thật không phải là một bữa tiệc lớn.
“Còn nhớ bữa tiệc mừng tân niên của nhân viên năm nay không?Công ty mời người đến quay phim, định sau này dùng làm đoạn phim quảng cáo. Nămnay nàng là người dẫn chương trình, đúng chứ? Kết quả là tối hôm thứ năm, Lâucông tử nhàn rỗi không có việc gì nên mở băng lên xem, lập tức quyết định bổnhiệm nàng làm thư kí. Ngày hôm qua xem xong hồ sơ của nàng, hôm nay ra luônquyết định nhân sự. Aizzz! Sớm biết thế ta liều chết cũng phải giành làm ngườidẫn chương trình rồi.” Nàng dùng mông huých ta một cái: “Mau nghĩ xem muốn‘câu’ cái gì, đừng học theo mấy ả đàn bà ngu ngốc kia cứ muốn đòi làm Lâu phunhân. Sớm biết mấy cô gái từ tầng mười trở xuống cũng có cơ hội được để ý, tađã sớm đá phăng con heo nọc Vương Tân Dương kia rồi.”
Vương Tân Dương là giám đốc điều hành phòng kế hoạch chúngtôi, năng lực không tồi, chỉ là háo sắc. Điền Tụ Phương thân là một trong nhữngbình hoa chính là dựa vào chút quan hệ này để tồn tại trong tòa cao ốc công sởnày.
Tất cả cô gái trên thế giới này đều có một bản lĩnh sinh tồn.
“Chờ tui nhìn thấy hắn trước rồi tính sau! Về vấn đề giá trịcon người, tui phải ước lượng lại bản thân rồi mới thương lượng giá cả, đừng cónôn nóng.”
Điền Tụ Phương ôm lấy tay ta:
“Nàng thật thông minh, là hi vọng của bộ tộc bán sắc buônhương chúng ta.”
Ta và cô ấy đều bật cười lớn, đúng là đáng kỳ vọng!
Trong xã hội này, ai cũng đều phải có ít nhiều chiêu thức đểcủng cố chỗ đứng của mình! Không không! Ta tuyệt đối không phải thanh cao, sinhtồn mới là mục tiêu duy nhất của ta; cho bản thân một cuộc sống tốt, càng lànguyên tắc cơ bản hàng đầu.
Quan trọng nhất, là tự thấy rõ bản chất của mình, ‘vàng thậtkhông sợ lửa’ làm chính mình. Điền Tụ Phương là bình hoa, dựa vào sắc đẹp kiếmbát cơm, thì đã sao? Cô ấy thẳng thắn, ngay cả ghen tỵ cũng không che giấu;trong quan hệ với mọi người, ta thích quen với những người như vậy, do đó cũngđem bản thân vứt ra ngoài ranh giới đạo đức, mặc kệ mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ,không dám nói thẳng. Trong công ty này, giá trị của ta không được cao cho lắm.
Chính vì không được đánh giá cao, ta mới càng có thể thấy đượcbản chất thực sự của con người. Dưới lớp vỏ bọc bề ngoài kia, tốt đẹp đến mứckhiến người ta tán thưởng không ngừng; đánh giá người khác, cũng là một trongnhững cách tận hưởng khoái lạc của ta. Còn ta, bề ngoài khoác lên dáng vẻ hoasi[3] để trang trí cho con người ‘Nhâm Dĩnh’.
Ta là cô gái mỹ lệ mà ngốc nghếch. Không tồi chứ!
----------------------------
[1] Một nhãn hiệu thời trang nổi tiếng của Nhật Bản
[2] Tính theo đơn vị đo là inch: 38 inches = 96.52cm, 23inches = 58.42cm
[3] Mê trai
“Ôi, bay lên ngọn cây rồi, không biết đã dùng những thủ đoạngì nữa?”
“Khó trách không coi tâm ý của trưởng phòng Phương ra gì,thì ra là muốn câu con cá bự!”
“Tui nói rồi con nhỏ này thể nào cũng lộ ra bản sắc hồ lychính cống, nhìn nó thì biết sinh ra để làm nhân tình của bọn đàn ông mà.”
Đám bà tám nhiều chuyện trong công ty đang bàn tán, hơn nữabiết chắc chắn rằng âm thanh này nhất định có thể hoàn toàn không lọt ra ngoàitruyền vào tai ta.
Là đố kỵ? Hay ghen ghét?
Ta thường thích nghe loại chuyện ngồi lê đôi mách này. Kỳ thựcqua cách nói chuyện của một người, rất dễ dàng nhìn thấu nội tâm của họ. Mà nhữngkẻ nói xấu sau lưng người khác này, thường là loại tự cho mình là người thanhcao, dùng những tiêu chuẩn đạo đức, giẫm đạp lên hành vi của người khác; nhưngkì thực trong lòng thì ghen ăn tức ở.
Ghen tức điều gì? Đố kỵ những cô gái dám phớt lờ dư luận, bấtchấp sự chỉ trích của mọi người phá vỡ quy chuẩn đạo đức, còn bọn họ thì khôngdám, cũng không thể; bởi vì bọn họ là ‘con nhà gia giáo’, bốn chữ này khiến bọnhọ không thể động đậy, căn bản không được phép lầm đường lạc lối, bởi vì bọn họkhông gánh nổi hậu quả. Vì thế bọn họ đành phải dùng cách này để giải tỏa.
Ngôn ngữ là một thứ rất đáng sợ, thương tổn người khác cũngchẳng là gì, điều đáng sợ chính là những câu chữ bạn nói ra, dễ dàng vạch trầnbản chất con người bạn. Ta xưa nay luôn trầm mặc, là bởi vì ta ghét cái cảmgiác ‘lõa lồ’ trước mặt mọi người.
Căn phòng kia có một đám ‘nhân sĩ đạo đức’ đang bĩu môi bĩumỏ, căn phòng này có ‘bộ tộc bình hoa’ không-mấy-thật-tình đến chúc mừng; tađang chờ đến mười giờ để lên tầng mười sáu trình diện.
Thế gian làm gì có ai là bạn thật sự? Cái khả năng luôn luônnở một nụ cười khi giao tiếp, là việc làm hiệu quả có lợi ích trong xã hội đángđược cảm kích. Ai ai cũng đều tranh nhau leo lên chỗ cao hơn, thật tình quá,ngược lại là một gánh nặng.
“Nhậm Dĩnh, lên tầng mười sáu rồi đừng quên đề bạt tụi tuinha!”
“Nhất định nhất định.” Ta cười, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
“Nhớ giữ chặt lấy Lâu đại thiếu gia nha! Ít nhất phải có tiền,xe và nhà.” Thêm một giọng the thé cất lên.
“Đó là đương nhiên!” Ta che miệng cười to.
“Nhưng cũng đừng để mình bị ‘đá’ quá sớm đó nha!” Giọng điệunày không hề khách khí tí nào.
“Tui tin mình có đủ vốn liếng để xài!” Sự tự tin cần có củamột bình hoa. Ta trả lời với một khuôn mặt vô cùng gợi cảm.
Tám chuyện chưa được bao lâu, giám đốc gọi ta vào văn phòng,rốt cục ta cũng có thể thu lại nụ cười giả tạo, da mặt cuối cùng cũng được hoạtđộng bình thường.
Giám đốc của ta cũng chính là con cá ‘cỡ trung’ của Điền TụPhương – Vương Tư Dương; danh xưng ‘cá lớn’ chỉ có công tử nhà giàu mới xứngdùng.
Ở công ty này chỉ hỏi năng lực, không hỏi sức chịu đựng, muốnnuôi bình hoa thì phải trả giá; nếu làm việc không có thành tựu gì, lúc nàocũng có thể mất bát cơm như chơi. Cho nên Vương Tư Dương xem như cũng khôngxoàng.
“Ngồi đi.” Hắn đưa tay ra.
Ta mỉm cười ngồi xuống. Duyên dáng quyến rũ nhìn hắn. Không phảita nói, mà là cô-gái-có-sắc-đẹp-vượt-xa-bộ-não của Vương tiên sinh nói, bọn tavới tư cách là người-cấp-dưới tất phải hiểu được đạo lý sinh tồn.
“Em sướng rồi nhé. Anh biết sớm muộn gì em cũng thành công.”Hắn rít một hơi thuốc lá, chăm chú nhìn ta qua làn khói mỏng.
Ta mỉm cười đáp lại, nói mấy lời tán hươu tán vượn.
“Anh nói quá, chẳng qua là làm thư ký thôi mà, có phải làthành tựu to tát gì đâu?”
Vẻ mặt của hắn có chút tiếc rẻ:
“Em vừa dễ thương lại nghe lời, nhưng một năm rưỡi rồi, anhmới phát hiện em là người rất kín kẽ đó.”
“Ui trời! Giám đốc à, anh nói sao ấy chứ! Anh mới là ngườikhông để mắt đến em, nếu không phải anh đã là người của nhỏ Phương, thì còn lâuem mới chịu cô đơn cho đến bây giờ!”
Vương Tư Dương chỉ còn biết cười trừ.
“Nếu em không muốn lên đó, anh sẽ từ chối khéo cho em. Thựcra anh cảm thấy trưởng phòng Phương thích hợp với em hơn.”
Mấy người này hầu như chắc chắn trăm phần trăm ta sẽ trởthành người tình bên gối của Lâu công tử, sống động như chính bọn họ đã tận mắttrông thấy vậy. Là do bởi anh ta quá tai tiếng, hay là do bộ dạng như sẵn sànglên giường bất cứ lúc nào của ta? Ừm, đáng để nghiên cứu; ta càng ngày càng cóhứng thú đối với Lâu công tử, nếu không lên quả thật là đáng tiếc.
Ta xua tay tức giận trong phạm vi sắc đẹp cho phép, hai mắtmở to:
“Giám—đốc! Trưởng phòng Phương một tháng mới kiếm được ba bốnvạn, ngay cả một cái áo khoác của em cũng không mua nổi, chờ ảnh leo lên đượcchức cao hơn, chắc đến lúc em vào quan tài luôn quá! Sao anh có thể nói ảnh hợpvới em? Ảnh nuôi em không nổi đâu!”
Vương Tư Dương nhíu mày nhìn ta chăm chú hồi lâu, không nóilời nào, ta biết đối với cách nghĩ của ta, hắn sẽ cảm thấy không thể nào tin nổi,những người-hay-tự-cho- mình-là-đúng luôn phải nếm mùi đau khổ. Ta vẫn giữ vẻ mặttức giận, ánh mắt không ngừng hiện lên vẻ đua đòi. Phân tích đi! Để xem anhnhìn rõ tôi đến mức nào!
Nhưng, người đầu tiên lên tiếng lại không phải là ai tronghai bọn ta, mà là một cô gái đột nhiên xông vào phòng, hơn nữa còn lao nhanh vềphía ta:
“Đồ đàn bà đê tiện! Vì sao anh Phương lại có thể mù quángyêu bà chứ!”
Ta né sang một bên, cũng may xưa nay ta luôn đề cao tinh thầncảnh giác, nếu không thì… bị đôi móng vuốt kia quào trúng, ta còn dám chườn mặtra gặp người khác sao? Ta cật lực không cho phép cơ thể gánh chịu bất kỳ vếtthương ô nhục nào, đặc biệt xuất phát từ sự oan uổng kiểu này.
Nhìn kỹ lại, suýt tí nữa buột miệng huýt sáo một cái! Thậtlà rực rỡ a! Người phất cờ chính nghĩa là một tân binh mới gia nhập phòng này,cô em tươi mát mới tốt nghiệp đại học – Cao Linh Lan, còn người đứng ở cửa nhưtượng thạch cao kia chẳng phải trưởng phòng Phương mới bị ta phê bình xong đósao? Cảnh tượng này thường thấy trên sân khấu, mặc kệ trên TV hay là trong tiểuthuyết, bất quá vai chính không phải ta, ta đóng vai đại phản diện.
Được rồi! Nhân vật phản diện cũng nên có điệu bộ của kẻ phảndiện, không thể thất trách. Ta cười khinh bỉ cất giọng cay nghiệt:
“Con nhóc kia, mi chán sống rồi sao? Dám tấn công ta? Saokhông soi gương coi thử mình có tư cách gì!”
“Đồ đàng điếm! Cái thứ gây mất trật tự xã hội, công khaivinh dự lên ngôi gái điếm mà còn dương dương tự đắc? Bà đúng là nỗi nhục cho phụnữ chúng tôi!”
Nếu không nhờ Phương tiên sinh đứng ở cửa kia giữ lấy CaoLinh Lan, chỉ sợ là ta không còn mạnh khỏe đứng đây để mà ‘đọc lời thoại’ dànhriêng cho vai nữ hư hỏng nữa rồi. Ta chỉ lặng im phô diễn vẻ phong tình qua nụcười nham hiểm, cười quyến rũ rồi lại cười duyên dáng, hiện tại ta không cần phảinói nhiều, các ‘diễn viên’ bên cạnh sẽ tự động đảm nhiệm phần kết; ‘khán giả’ngoài cửa đang đông, ta không thể để cho bọn họ thất vọng mới được.
Mặt Vương Tư Dương đỏ lên:
“Làm càn! Linh Lan, thái độ vậy là sao! Đừng tưởng con làcháu của cậu thì muốn làm gì cũng được! Trưởng phòng Phương, nó là cấp dưới củacậu, cậu tự đi mà giải quyết!”
Ánh mắt của trưởng phòng Phương đầy buồn bã và đau đớn nhìnta chằm chằm. Có thể thấy những lời nói của ta lúc nãy đã làm tổn thương sâu sắcđến lòng tự trọng và trái tim si tình của anh ta. Ta lạnh lùng hừ nhẹ, không buồnnhìn lại.
“Anh Phương! Anh nhìn cho kỹ đi! Sao anh lại coi trọng thứđàn bà tham hư vinh này chứ? Em không đẹp như cô ta. Nhưng em thật lòng! Đến giờphút này anh còn mong giữ cô ta lại ư? Nhìn xem anh nhận được cái gì? Cô takhinh rẻ anh!” Cao Linh Lan gào lên đầy phẫn nộ pha lẫn xem thường, chỉ mong thứctỉnh một kẻ si tình mù quáng.
Đó thật sự là một màn diễn xuất cao trào vô cùng đặc sắc. Cộngthêm cảm xúc thực tế tại hiện trường và hiệu ứng âm thanh sống động, đứng ở bênngoài, mục kích vô cùng thích thú; có lẽ bọn họ đặc biệt ra sức biểu diễn là đểtiễn chân ta! Cho ta một cái kỷ niệm.
Ngoài cửa là những đôi mắt tràn đầy khinh miệt, trong phònglà một ông thủ trưởng đang phẫn nộ, một nam diễn viên đang tan nát cõi lòng, mộtnữ diễn viên thầm thương trộm nhớ nam chính, và cuối cùng là một cô nàng hư hỏnglà ta.
Ngạc nhiên nha! Cuối thế kỷ hai mươi mà vẫn còn có một cảnhtượng đáng xem như thế này.
Cuối cùng, nam diễn viên chạy ra ngoài trong xấu hổ pha lẫntức giận; nữ diễn viên dường như còn muốn chửi thêm, nhưng cũng chạy theo sau,sau đó, đại cục rơi vào tay thủ trưởng. Lớn tiếng la mắng những cấp dưới đanghóng chuyện, lần lượt tống tiễn từng em đi ra ngoài.
Mười giờ, rốt cuộc ta cũng phải cúi chào khán giả rời khỏisân khấu, còn phải mau chóng bước lên sân khấu thứ hai.
Bước vào thang máy, ấn số tầng mười sáu, ta soi mình trongkiếng, đúng là gương mặt mà một bình hoa nên có.
Xinh đẹp và nông cạn. Mỉm cười, mãn nguyện với hai hàng midài giúp che đi vẻ lạnh lùng trong đôi mắt, không ai có thể nhìn thấy nơi sâuthẳm trong linh hồn ta được. Thế đó! Ta vốn tà ác và thâm trầm như vậy.
Vẻ bất cần đời thế này, kỳ thực cũng là một cách đối đãi cuộcđời. Không thẹn với bản thân, cũng không làm hại người khác, ai có thể phê phánchuyện thị phi của ta?
Thế giới này như thế nào? Cô bé Cao Linh Lan một ngày nào đósẽ hiểu. Đây là một thế giới tự do, những ràng buộc của các quy tắc đạo đức cómuốn áp dụng hay không còn tùy thuộc mỗi người, không phải cứ bọn họ gắng sứctrở nên thanh cao, thì có thể ép buộc người khác cũng theo tuân theo những quytắc đó, cho nên có người oai phong chính nghĩa, tự nhiên cũng có kẻ gian manhkhốn đốn; có người xem tiền tài như rác rưởi, tất cũng có kẻ coi tiền bạc là tốithượng.
Nhưng chỉ cần không phạm pháp, không trộm cướp lừa gạt ai,là có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà sống.
Như vậy, ta thì sao?
Mới sáng ra đã bị quấy rầy như vậy, ta đại khái đã bị dáncho vài cái nhãn, tỷ như sẽ trở thành bạn tình của ai đó, sẽ đi câu ‘rùa vàng’,sẽ khoe mẽ õng ẹo ở bất cứ nơi nào, sẽ liều mạng mà đào mỏ vàng mỏ bạc……
Là ai đang gây sóng gió đây? Thân là kẻ bị hại, ta làm gì cósức ảo tưởng vĩ đại như thế! Thực cám ơn những các vị nhân-sĩ-bảo-vệ-chính-nghĩakia đã giúp ta nghĩ ra những kịch bản hay như vậy. Ta sẽ cố hết sức mình đểkhông phụ sự mong đợi của mọi người.
Đã đến tầng mười sáu.
Vừa bước ra ngoài, ập vào mắt là một không gian rộng lớnsáng sủa. Cái cảm giác ấm cúng khiến tinh thần người ta thoải mái nhanh chóng bịđè bẹp bởi một cảm giác ngột ngạt đến tức thở. Không hổ là khu vực làm việc caocấp, không bát nháo như tầng bốn tầng năm; xem ra đẳng cấp ở đây cao hơn rấtnhiều. Đôi khi thứ giết người là thứ không thể nhìn thấy được, căn bản không cầntụ năm tụ ba tám tớt hóng hớt, đây là cách chơi của những kẻ có thủ đoạn caosiêu.
Nội cái không-khí-bức-nhân thôi, đối với ta mà nói chính làmột thứ hạ mã uy[1], nhưng mà ta phát hiện trong lòng ta dâng lên một cảm giácvô cùng phấn khởi, thật không hiểu trong hoàn cảnh này sao có thể cảm thấy kíchthích như vậy được! Chờ đợi mỏi mòn mãi dưới tầng năm, ta quả thực nhàm chán đếnmức sắp bỏ việc tìm nơi-loạn-thế khác để lên dây cót cho cả thể xác lẫn tinh thầncủa mình, may mà ‘lệnh gọi’ của Lâu công tử tới kịp lúc, chủ động thăng cấp chota. Ta hạ cánh như vậy, dưới ánh mắt kỳ vọng đầy màu sắc của mọi người, chắc ngàytháng trôi qua cũng không tồi, hy vọng cảm giác nhàm chán sẽ không tới tìm taquá nhanh; bởi vì một chiến trường tốt thật không dễ dàng tìm chút nào! Aizz,ta đúng là một kẻ-chỉ-e-thiên-hạ-không-loạn nghìn người có một, đáng chịu tộigì đây ta!
“Xin chào, tôi là Nhậm Dĩnh, lên đây trình diện.” Ta bước đếnquầy tiếp tân, chào hỏi một cô gái đang bận bận rộn rộn.
Trong quầy có ba cô, tất cả cùng lúc ngẩng đầu lên, không giấunổi vẻ ám muội rõ ràng trong ánh mắt, có vẻ như đang đánh giá gì đó. Một lát sau,hai cô nàng đưa mắt nhìn nhau như muốn nói điều gì, rồi một ngưới mới bốc điệnthoại lên bấm số nội bộ. Sau đó, mới trả lời ta:
“Mời đi bên phải. Cuối hành lang dài là văn phòng của phó tổnggiám đốc. Sau này xin cô chiếu cố nhiều, Nhậm tiểu thư.”
“Đương nhiên rồi.” Ta cười, xoay người đi theo hướng được chỉ,cảm nhận rõ ràng những con mắt dò xét của mọi người.
Ở tầng này có các phần tử tinh anh của hai phòng ban lớn,cùng với phòng họp, phòng tiếp khách, còn lại đều là văn phòng của các giám đốc;ít người, cho nên rộng rãi, ánh sáng tuyệt hảo lại không phân cách khu vực, làmột nơi làm việc rất tốt. Theo ta được biết, trong cao ốc này mỗi tầng lầu cũngkhông dưới sáu bảy mươi người. Tòa nhà này là trụ sở chính của tập đoàn Lâu thị,bộ phận đầu não của tất cả công ty con đều đặt ở đây; tập quyền trung ương tấtcó tính mạo hiểm của riêng nó, quan điểm của ta là nếu công ty đối thủ ném vàođây một quả bom, chỉ trong tích tắc, tập đoàn Lâu thị sẽ lập tức trở thành lịchsử. Thật quá liều, nhưng ta nghĩ không ai có thể nghĩ ra được loại chuyện gâychấn động này — sở dĩ ta có thể nghĩ ra, là bởi vì ta đang quá rảnh.
Đứng trước cửa phòng làm việc, ta hít một hơi thật sâu, sauđó gõ cửa. Hắn có thể là người như thế nào đây? Nếu chỉ là một tên quỷ háo sắctự cho mình là phong lưu thì thật quá thất vọng rồi.
“Vào đi.” Bên trong cánh cửa truyền ra một giọng nói trầm ấmdễ nghe.
Người đàn ông bên trong có giọng nói thật là hay, trên cơ bảnđã có 30% khả năng để làm một người đàn ông quyến rũ rồi.
Ta mở cửa, bước vào, lặng lẽ đóng cửa lại, rồi mới bắt đầuđưa mắt tìm Lâu công tử danh tiếng như cồn, tiện thể quan sát cách bố trí phòngốc của thủ trưởng cấp cao một chút. Từ ngôn ngữ có thể dùng để đoán một con người;tương tự, những đồ dùng bày biện trong một căn phòng cũng là một cách nói lêntính cách, nhưng lúc này ta chẳng có thời gian để mà suy đoán. Ta chẳng nhìn thấyai ở bàn làm việc cả, đang ngẩn ra, thì nhìn thấy Lâu công tử đang nhàn nhã ngồitrên một cái ghế bành bằng da màu nâu đậm nhìn ta chằm chằm, dùng kế “dĩ dậtđãi lao[2]” rồi lại bày binh bố trận trong tư thế của kẻ đi săn để chiếm hết ưuthế.
Hắn quả thật là muốn săn ta làm số thự tự mới nhất trong bảndanh sách người đẹp của hắn.
Là một gã đàn ông đẹp trai, vô cùng hấp dẫn. Nếu như vừa rồigiọng nói giúp hắn có 30% tư cách làm kẻ phong lưu, thì bây giờ, hắn hoàn toànđủ tư cách; có tài như hắn ăn các cô kiểu gì mà chả được, muốn mập lùn ốm caogì chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có ngay.
Ta nhướn mày, ném cho hắn một cái nhìn quyến rũ, nửa dò xét,nửa kín đáo, vừa vặn tạo ra một bộ dạng tham hư vinh lộ rõ nét mặt quạ đen đanghy vọng biến thành phượng hoàng; ta biết đây là điều hắn muốn. Chỉ cần đối mặt,ta liền biết mình cần sắm vai loại người nào, chỉ là trong lúc rụt rè bẽn lẽn,ta còn đang cân nhắc.
“Lâu phó tổng, em là Nhậm Dĩnh. Để cảm ơn sự nâng đỡ củaanh, em sẽ tận tâm tận lực dốc sức vì phó tổng.” Giọng nói của ta xưa nay khôngphải thuộc loại cao vút trong trẻo, vì vậy thanh âm trầm ấm có chút khàn khàn lạiđiểm xuyết thêm cho vẻ gợi cảm phong tình.
“Đến đây.”Hắn cao cao tại thượng ra lệnh. Ánh mắt không hềmang vẻ tham lam háo sắc, có lẽ, trò chơi tình ái của hắn chỉ là quá phóng đại;mặt khác, cũng có thể là ta chưa đủ gợi cảm, nên hắn nhất định phải nhìn lạicho kỹ.
Ta chân thành bước đến gần hắn, chọn chỗ trên chiếc ghếsô-pha dài bên tay trái hắn ngồi xuống, thản nhiên nhìn thẳng hắn; trong lúc hắncòn đang bận nhìn ta như kiểm tra thịt khô, ta cũng quan sát hắn tỉ mỉ mộtphen. Tình dục và tình yêu đều là những lĩnh vực ta chưa từng “nghiên cứu”. Đólà bởi vì loại trò chơi này cần phải có “công cụ” của hai người, ta sẽ cần phảithận trọng hơn.
Nếu như ta nổi hứng lên. Thế nào cũng phải tìm một người đànông xứng đáng một chút mới không bạc đãi chính mình. Hắn có thể là một người bạntình thông minh, một người yêu lãng mạn, hơn nữa quan trọng nhất chính là hắn sẽkhông thật tình. Ta nghĩ là ta có chút động lòng rồi, ngại gì tên đại thiếu giaphong lưu chơi bời một cây này? Trong tình hình hắn cũng có ý với ta, ta tin tưởngtrong khoảng thời gian ngắn chúng ta sẽ cùng nhau hưởng thụ sung sướng mà chẳngcó gánh nặng gì.
Không phủ nhận ta tham luyến vẻ bề ngoài, khuôn mặt đẹptrai, thân hình vạm vỡ; xét về khía cạnh thích thú về mặt cảm quan mà nói, haiđiều này thiếu một thứ cũng không được, thế chẳng phải là qua bạc đãi bản thânhay sao.
Rốt cục, hắn nhìn no mắt rồi cũng mở miệng:
“Tôi hy vọng em sẽ cảm thấy làm thư ký của tôi sẽ không quákhó khăn.” Hắn nặn ra một nụ cười xấu xa. Dùng ánh mắt trêu ghẹo ta, còn thânthể hắn thì thư thả thoải mái, hơn nữa còn không chạm đến ta dù chỉ một ngóntay, thế nhưng ta lại có thể cảm nhận rõ ràng sự ve vãn của hắn. Gã này quảnhiên là một tay cao thủ!
Toàn bộ hứng thú của ta đều bị hắn khơi dậy. Trong xã hộingày nay đàn ông biết ve vãn không nhiều lắm.
“Thế nào là khó khăn? Anh không biết được đâu, sáng nay khiphòng nhân sự đưa lệnh xuống, bao nhiêu người đố kị với em! Có thể theo bên ngườianh thực sự là quá vinh hạnh mà.” Ta hạ mí mắt, không hề giấu diếm sự đắc ý củamình.
Hắn cười nói:
“Xem ra em là một cô gái rất thông minh, không giả vờ thanhcao đứng đắn, vậy tiết kiệm không ít thời gian của tôi. Em biết rồi đó, tôikhông rảnh chơi trò cút bắt với em, em đáng giá bao nhiêu tôi cũng sẽ không bạcđãi.”
“Đó là đương nhiên. Em sẽ không có ý nghĩ không an phận; phunhân tương lai của anh sao có thể là loại người dung chi tục phấn không biếtxâu hổ như tụi em.” Làm vợ của hắn nhất định rẽ rất bất hạnh. Ta dại gì mà đàohuyệt chôn mình, ta đâu phải đồ ngốc.
Hắn đưa tay lên xoa cằm, nhìn ta không chớp mắt. Có thể thấyđược thấp thoáng vẻ cảnh giác và mê mẩn của hắn, hệt như ánh mắt của Vương TưDương mười phút trước ở dưới tầng năm. Ta vội vàng duy trì vẻ mặt bình thường.
Nhìn tới nhìn lui một hồi, hắn mới lại nói:
“Còn nữa, thời gian đi làm, đừng ỷ vào tư tình mà không phânbiệt công tư. Tôi hy vọng cô Nhậm – thư ký thứ năm – có thể ở lâu một chút.”
“Đúng vậy. Em hiểu mà.” Ta cười nịnh đón ý, học theo ánh mắtsuồng sã của hắn khiêu khích hắn.
Hắn đưa tay nâng cằm ta lên, nhưng chỉ giữ nhẹ, lại khôngquá lâu, chỉ một lát, khẩu khí đã chuyển sang lạnh lùng hời hợt:
“Xuống dưới đi. Ngày mai bắt đầu lên đây, trước khi chưa cóquan hệ riêng tư, tôi hy vọng năng lực của em phù hợp yêu cầu của tôi.”
Hay nói cách khác. Hắn vẫn còn muốn quan sát ta?
Ta đứng dậy: “Vậy em xuống dưới đây, Lâu tiên sinh, về phầncông việc, hãy tin em sẽ không làm hỏng be bét đâu.” Dù gì gã này cũng khôngyêu cầu một nữ thư ký quá toàn năng! Vậy cũng phải thôi, ai bảo hắn tìm ngườicũng phải lựa ngoại hình chứ.
“Tôi hiểu rồi.” Hắn đáp lời, lại nói tiếp: “Như vậy là đượcrồi.” Tiêu sái không gì sánh được. Có thể thấy kỳ vọng của hắn đối với loại congái hám của như ta từ trước đến nay chưa hề cao.
Ta gật đầu, đi ra cửa; còn hắn vẫn tiếp tục nhìn theo ta.
Khi tay ta vừa đụng tới tay nắm cửa, hắn gọi ta lại:
“Em có chỗ … rất đặc biệt!!”
Ta nghiêng người nhìn hắn. Thấy trong mắt hắn dường như rấtđăm chiêu. Ta nháy mắt: “Em đương nhiên là người đặc biệt rồi!” Giọng nói yêukiều trả lời hắn.
Hắn trán giãn ra trở lại vẻ lạnh lùng, tựa hồ lần thứ hai khẳngđịnh ta và đám con gái hám của kia chẳng có gì khác nhau, cái vẻ lạnh lùng nàydường như lại hàm chứa một chút thất vọng nào đó. Có phải vậy không? Trong khoảnhkhắc ngắn ngủi đó ta không thể kết luận.
“Em đi đi.” Giọng ra lệnh của có chút vô tình.
“Dạ!” Ta nhẹ nhàng mở cửa, thích thú với sự vô tình của hắn.Nói thật, có can đảm phong lưu thì phải hoàn toàn vô tình, bằng không phong lưuquá đa tình sẽ chỉ khiến toàn thân bốc mùi hôi tanh, có nhảy xuống Thái Bình Dươngcũng rửa không sạch.
Vì sao hắn lại để ý đến ta nhỉ? Ta không hề muốn biết. Ta chỉsợ hắn sẽ biết ta chỉ đối đãi với hắn như một đối tác trong trò chơi tình ái màthôi; ta sẵn lòng theo hắn, là bởi vì vừa ý với thân thể của hắn.
Thân là một thợ săn lão luyện, nhất định sẽ rất thống hậnkhi trở thành con mồi. Trước đây mỗi cô gái muốn trở thành người của hắn, đềulà vì tiền bạc của hắn, địa vị của hắn. Hắn có thể hiểu rõ, hơn nữa còn đềphòng vô cùng cẩn thận, thế nhưng nếu như hắn phát hiện thứ mà ta nhắm đến lạilà thân thể của hắn, phù, vậy ta thực sự phải cẩn thận rồi! Người đàn ông nàyvô tình có thừa, tất nhiên không dễ chọc.
Để hắn không phát hiện, ta phải liều mình một chút. Ta tinchắc, đường đường Lâu Phùng Đường công tử một khi biết mình bị xem là ngưu lang(mới đầu Maroon ko biết 2 chữ ngày là ý gì, nhưng nhờ 1 bạn chỉ điểm, M lên tralại rên trang wenda thì biết được, ngưu lang chính là mại dâm nam :) ),nhất địnhsẽ là một mối đe dọa đối với tính mệnh của ta. Cho nên, ta phải cẩn thận, thậtcẩn thận.