“Em đang ở đâu vậy, sao anh nhấn chuông mà không có ai ở nhà hết”.
Tần Nam hỏi An Linh, chẳng phải cô nói là hôm nay phải chăm chỉ dịch tài liệu cho xong hay sao.
“Em..”. An Linh hơi ngập ngừng, hồi nãy xuống máy bay cô quên mất, không gọi điện cho anh, bây giờ xin lỗi không biết có còn kịp không nữa.
“Nói thật đi, em đang lang thang ở đâu hả?”. Nghe giọng điệu ấp úng của cô, không cần nghĩ nhiều Tần Nam cũng đoán được, chắc cô lại nổi hứng đi đâu đó rồi.
“Em nói anh không được giận em đâu đấy”. An Linh tranh thủ cò kè mặc cả với anh.
“Em lại còntrả giá với anh nữa cơ đấy”. Cô bé này càng ngày càng không sợ anh nữa rồi.
“Em đang ở Thượng Hải, chỉ đi vài ngày là về thôi, anh ở nhà chờ em nhé”. An Linh cười hì hì mong anh thứ tội.
“Sao đột nhiên lại đi Thượng Hải?”. Tần Nam hơi thắc mắc, cô không phải kiểu người tự nhiên lại nổi hứng đi chơi xa đến như vậy.
“Em..đi chơi một vài ngày cho thoải mái thôi mà”. Cô cố dùng giọng nũng nịu hòng lấp liếm qua chuyện.
“An Linh, anh đã từng nói với em điều này chưa?”.
“Hả, điều gì cơ!”. Sao tự nhiên anh lại chuyển chủ đề vậy.
“Em đừng bao giờ nói dối anh, bản lĩnh của em còn chưa đủ đâu, mau khai thật xem nào, nhanh nhanh lên anh còn tha thứ cho em được”. Tần Nam vừa cười vừa uy hiếp cô, gan ngày càng to hơn rồi đấy.
“…”
An Linh vẫn tiếp tục im lặng.
“Tiểu Linh Linh”. Tần Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-hon-tat-ca-nhung-gi-anh-co/1519018/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.