" Anh.."
" Ba mẹ nói gì hoài dạ? Có cho người ta ngủ không thế?" Giọng nói non nớt rũ rượi vì buồn ngủ vang lên.
Lộ Thanh Nhi liền trừng mắt lo lắng. "Tiểu.. tiểu Trạch.."
" Xin lỗi nhé con trai! Ba mẹ lớn tiếng quá rồi. Thôi con ngủ đi, ba nên đưa mami con về phòng thì hơn'' Tần Thiên Vũ ngồi dậy xoa xoa đầu con trai nhỏ giọng.
"Được. Bái bai".
Tần Khải Trạch vừa dứt lời, Tần Thiên Vũ đã bế xổm Lộ Thanh Nhi một mạch thẳng về phòng.
'' Tần Thiên Vũ anh lại muốn làm gì nữa đây?" Lộ Thanh Nhi giật mình vòng tay ôm lấy cổ anh, nói rồi đánh vào người anh.
" Em nói xem? " Em đánh thức nó rồi em phải chịu trách nhiệm chứ ” Tần Thiên Vũ nói rồi đặt lên môi cô một chiếc hôn
“Ai đừng có nói bậy. Thả tôi xuống” Lộ Thanh Nhi hai má ửng hồng nói vùng vẫy đánh vào người anh.
“ Thả, từ từ thả. Nếu em muốn nằm ở giữa đường, anh cũng không có ngại đâu”
“Lưu manh”
Đến nửa khuya, Lộ Thanh Nhi cứ suy nghĩ lung tung, mãi vẫn không ngủ được.
Tần Thiên Vũ bất ngờ vòng tay ra phía trước, vuốt ve khuôn mặt mỹ miều của vợ.
Lộ Thanh Nhi có chút giật mình, vì anh ôm cô bất động đã rất lâu, nên cô cứ nghĩ là anh đã ngủ..
" Sao anh còn chưa ngủ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-hon-tat-ca-bao-boi-cua-long-anh/2792371/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.