Du Huân Huân ngồi trong phòng đọc sách , kể từ khi về nhà đã hai tuần , bây giờ là lúc nàng ôn thi , việc này khiến hắn rất khó chịu vì DuHuân Huân vẫn ở phòng nàng không chịu ngủ cùng hắn.
“Đã trễ rồi em nên đi ngủ.” – Ngô Vũ Thần đứng dựa vào cánh cửa ,khoanh tay nhìn nàng cắm cúi đọc sách.
… …
Không nhận được câu trả lời của nàng , Ngô Vũ Thần nhíu mày : “Du Huân Huân !”
“Được rồi , em biết rồi anh ra ngoài đi !” – Nàng gằn giọng , lấy tay xua hắn ra ngoài.
Hắn sững người nhìn , Nàng xua đuổi hắn ? Đã 1 tuần rồi hắn chưa được gần vợ mình ngay cả nói chuyện cũng rất ít , Ngô Vũ Thần nhìn dáng vẻchăm chỉ của nàng đầy bất mãn…
Du Huân Huân thấy không gian im lặng nghĩ là hắn đã ra ngoài . Mộtlúc sau , nàng cảm thấy đói bụng nên đứng dậy , vừa quay ra nàng liềngiật bắn người khi thấy hắn vẫn còn đứng đó…không động đậy hệt như bứctượng , nhưng vẻ mặt thì vô cùng khó coi , hắn đứng đó gần nửa tiếng ??Du Huân Huân nói : “Anh…đứng đó làm gì ? Sao không đi ngủ ?”
Ngô Vũ Thần nhìn nàng 1 lúc rồi mới lên tiếng “Không có em , không muốn ngủ”
Du Huân Huân phì cười , cách nói của hắn lúc này giống như đứa trẻđang giận dỗi, nàng bước đến nắm cánh tay hắn vui vẻ nói “Ông xã , đợiem thi xong sẽ bù cho anh.”
“Bù cho anh !?”
“Ừm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2290365/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.