Ngô Thiên Bảo cùng Ngô Chấn Nam dẫn theo một đám người đi tìm kiếmNgô Vũ Thần và Du Huân Huân. Trong màn mưa , mọi người lần theo giấu GPS để tìm đến nơi hai người đang ở.
Một lúc sau , khi mưa đã tạnh , Ngô Thiên Bảo mới tìm được , anh chỉtay về phía cái hang gần đó. Rồi cùng mọi người vội chạy đến. “ChấnNam…ở phía bên kia.”
“Huân Huân…em ngủ rồi sao ?” – Ngô Vũ Thần cúi đầu nhìn nàng , lúcnãy nàng còn nói rất nhiều vậy mà giờ đã ngủ rồi sao ? Ngọn lửa cũng đãtàn từ lâu , gió mỗi lúc thổi lạnh hơn , hắn đã gắng gượng hơn mấy tiếng đồng hồ để bảo vệ cơ thể nhỏ nhắn trong vòng tay , Ngô Vũ Thần dùng cơthể sửi ấm cho nàng . Hắn chợt mỉm cười , nhìn ra phía ngoài , nói thầm“Đến rồi…”
“Anh !” – Ngô Chấn Nam vui mừng khi thấy hắn , cậu nhìn thấy hắn đang ôm lấy chị dâu nhỏ , mặt tái nhợt liền cởi áo ra khoác cho hắn “Anhkhông sao chứ ?”
“Đến chậm….quá…” – Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , cơ thể chịu không nổi liền ngã xuống , Ngô Chấn Nam đưa tay đỡ.
“Vũ Thần…Vũ Thần…” – Ngô Thiên Bảo cũng khoác áo cho hắn , với trậnmưa lớn như vậy thời tiết lại rất lạnh , dù là người khỏe mạnh đến đâucũng không thể chịu được lâu. Anh lập tức đỡ hắn và Du Huân Huân ra khỏi hang , chạy nhanh ra xe.
– —
Hàng mi dài cong vút khẽ cử động , rồi từ từ mở ra , sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2290364/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.