Sau một tuần , chân của Du Huân Huân cũng đã lành hẳn , nàng có thểđi lại bình thương , đồng thời càng ngày Ngô Vũ Thần càng quan tâm và có những cử chỉ thân mật với nàng , Du Huân Huân lại nghĩ rằng hắn cố tình chọc ghẹo nên cố gắng tránh xa.
“Mau buông tôi ra.” – Du Huân Huân vùng vẫy hét toáng lên.
“Không .” – Người đàn ông ngồi đằng sau lạnh lung nói , hai tay vẫn ôm chặt lấy eo của nàng. Nhất quyết không buông.
“Hịc…Anh muốn gì hả ?”
“Như thế này.” – Hắn từ tốn trả lời , nàng phụng phịu quay mặt đi rất ấm ức.
Hôm nay là chủ nhật , nàng vốn đang ngồi xem ti vi , thì Ngô Vũ Thầnđột nhiên ngồi xuống kéo nàng vào lòng , ôm chặt không buông.
Hắn ung dung ngồi phía sau , hai cánh tay chắc khỏe ôm lấy eo nàng ,mặc cho nàng có chửi bới , vùng vẫy , chống cự cũng không chịu buông
“Tôi không thích.”
“Nhưng tôi thích !”
“Tôi muốn lên phòng .”
“vậy chúng ta cùng đi.” – Hắm mỉm cười , tiện tay bế nàng lên thong thả bước đi.
“Tôi…đổi ý rồi , không vào phòng nữa , tôi muốn ra vườn.” – Du HuânHuân lập tức đổi ý , để hắn đưa lên phòng chẳng khác nào tự đào mồ chonmình ?
“Không được !” – Hắn lạnh giọng nhếch miệng cười khẩy “Tôi muốn ngủ…cùng em !”
Du Huân Huân tròn mắt , nàng muốn chạy , muốn thoát ra khỏi hắn , hắn ung dung bế nàng lên tầng hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2290347/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.