Không lấy!
Đinh Tuấn Trạch mặt mày tối sầm lại, gằng giọng hỏi:
- Có lấy không?
Mộng Ánh không chần chữ mà trả lời ngay:
- Không!
Anh đứng dậy, nhấc bổng người Mộng Ánh lên để hai gót giày tiếp xúc xuống mặt đất mới thả tay ra. Nghiêm túc nói:
- Không lấy thì kệ em, miễn anh lấy là được, còn bây giờ thì đi ăn!
Đinh Tuấn Trạch nắm lấy tay cô sải chân bước nhanh ra khỏi phòng, chỉ một đoạn từ thang máy ra đến sảnh mà cả hai thu hút không biết bao nhiêu là ánh nhìn tò mò đầy ngạc nhiên, thỉnh thoảng cô để ý thấy có vài người quay mặt lại ghé tai nhau nói gì đó. Nhưng Mộng Ánh chẳng mấy để tâm, vì điều cô muốn bây giờ là tất cả mọi người đều thấy cảnh này.
Vừa bước ra, một chiếc xe Porsche đã chờ sẵn ở ngoài sảnh. Đinh Tuấn Trạch đưa cô đến một nhà hàng Châu Âu yên tĩnh, dưới ánh đèn mờ, cả hai cùng nghe nhạc, uống rượu vang, thưởng thức các món ăn. Nhấp một ngụm nhỏ, chút rượi vang đỏ dính trên thành ly có màu thật đẹp, vị cay thấm vào đầu lưỡi, thấm vào lòng lịm say.
Nụ cười mê hồn trên môi Đinh Tuấn Trạch lúc này thật hiếm hoi, ánh mắt lặng lẽ ngắm cô đầy mãn nguyện.
Năm năm không gặp, Đinh Tuấn Trạch đã thay đổi rất nhiều, từng cử chỉ và hành động của anh dành cho cô cũng dần được thổ lộ hoàn toàn ra bên ngoài chứ không còn âm thầm như trước nữa.
Sau khi ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-gai-cua-ban-than/2573706/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.