- Ánh Ánh vẫn chưa đến sao?
Mạo Dung nghe thấy tiếng anh nói, bà liền ngước mắt lên nhìn. Đến Mạo Dung cũng không biết tại sao Mộng Ánh giờ này vẫn chưa đến, bà nhẹ nhàng nói:
- Chưa, con bé chưa đến.
Đinh Tuấn Trạch gương mặt nhắn lại đầy khó chịu mà đáp lại:
- Vâng.
Màn đêm bao phủ mọi nơi, trong phòng bệnh Đinh Tuấn Trạch trong lòng chật vật như đang mắc thứ gì đó trên người không thể nào gỡ ra được, anh tự hỏi Mộng Ánh thật sự không đến sao? Do bây giờ đã hết thời gian thăm bệnh nhân nên Mạo Dung đã sớm trở về nhà.
Anh ở đây đang thầm trách cô không giữ lời hứa của mình, nhưng bình thường Mộng Ánh rất ít thất hứa với ai, dù có như thế nào cô vẫn sẽ hoàn thành lời hứa mà mình nói ra, nhưng lần này sao Mộng Ánh lại thất hứa, Đinh Tuấn Trạch trong lòng lại lo lắng nhiều hơn là trách.
Mộng Ánh ở trong căn phòng một màu đen mịt không lấy một tiếng động, không gian tĩnh lặng nhưng lại không phải là bình yên mà đó là sự lạnh lẽo đến đáng sợ. Do lúc sáng thời tiết khá nóng nên Mộng Ánh chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng dài tay đi làm, nhưng cô đâu biết trước rằng là mình sẽ bị bắt tới đây đâu mà đề phòng, Mộng Ánh lạnh run người, cô ngồi co người lại ôm lấy đầu gối mà xoa nhẹ lấy hai bàn chân lạnh ngắt kia, mặc dù bây giờ đang ở trong phòng đến một ngọn gió cũng không thể lọt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-gai-cua-ban-than/2573652/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.