Hắn thẳng tay hất mạnh cằm cô ra, đứng thẳng người dậy lạnh giọng nói:
- Đúng, là tôi!
Mộng Ánh ngước nhìn hắn, đúng quả thật là hắn, Đương Lâm Hàn người cô từng có thiện cảm thời còn đi học, cô từ chối tình cảm của hắn ở thời điểm đó, khoảng thời gian sau hắn biến mất cứ nghĩ sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, mọi thứ cô đều bỏ qua không nói tới nhưng bây giờ thì sao? Hắn đột nhiên bắt cô đưa đến cái nơi lạnh lẽo này, hắn muốn gì, hiện giờ đang suy tính điều gì làm cách nào cô biết được, Mộng Ánh cười khẩy lên, rồi nói:
- Anh định làm gì?
Đương Lâm Hàn nhìn Mộng Ánh ngồi dưới đất, gương mặt không một chút sợ hãi, cô không sợ hắn sẽ làm gì ra những chuyện gì với mình tiếp theo mà vẫn ung dung lạnh nhạt không có chút gì gọi là lo sợ. Đương Lâm Hàn nói:
- Rồi em sẽ biết, nhưng tôi không làm hại em, người tôi nhắm là người mà em yêu kìa! Tôi cho em biết cảm giác mất đi người mình yêu là như nào.
Nói xong hắn quay người rời đi, cánh cửa dần khép lại, bóng tối một lần nữa lại bao chùm cả căn phòng này, bình thường cô rất sợ bóng tối nhưng bây giờ thứ cô sợ nhất là sự an toàn của Đinh Tuấn Trạch, lòng dạ hắn thâm hiểm như thế nào cô làm sao hiểu dõ được.
Đắm chìm trong sự lo lắng, nhưng ở một diễn biến khác Mộng Cao Lãnh đang làm việc tại tập đoàn của mình bỗng có người gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-gai-cua-ban-than/2573650/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.