Con chào ba mẹ . 
Mộng Khương ngồi vắt chéo chân khoanh tay nghiêm mặt khẽ gật đầu , còn Điềm Thư bà vui vẻ khi nhìn thấy cô con gái chả mình thì niềm nở đi lại ngồi kế bên Mộng Ánh , bà mỉm cười hiền hậu nói : 
- Được rồi , con mới đi làm về sao có mệt lắm không ? 
Hôm nay đúng là Mộng Ánh có mệt thật , ngày hôm nay đi làm của cô quá đỗi mệt mỏi và đau đầu nhưng Mộng Ánh thu lại hết những mệt mỏi ấy mà tỏ ra là khuân mặt vui vẻ trả lời Điềm Thư : 
- Dạ con cũng bình thường không mệt lắm đâu mẹ đừng quá lo . 
- Con chắc không ?(Điềm Thư nói) 
Mộng Ánh gật gật đầu trả lời : 
- Con nói thật mà . 
Điềm Thư quá hiểu cô con gái của mình , vào 7 năm trước từ cái lần cô xuất viện trở về Mộng Gia , bắt đầu từ lúc đó con người của cô dường như hoàn toàn thay đổi , thậm trí từ lần đó Mộng Ánh rất giỏi trong việc che dấu đi cảm xúc của mình , dù cô có mệt có áp lực có buồn rầu như thế nào cũng rất ít nói ra hoặc chia sẻ . 
Bà nhìn thấu được sự mệt mỏi của con gái mình , nhưng nghe cô nói vậy cũng đành thôi vì có hỏi cô cũng không nói ra , Điềm Thư thở dài nói : 
- Hmmm... được rồi con nhớ giữ sức khoẻ nha . 
Sau khi Điềm Thư nói xong lúc này Mộng Khương mới lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-gai-cua-ban-than/2573555/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.