Chương trước
Chương sau
Triệu Y Vân từ chùa trở về, chuyện kì lạ là sư thầy ở đó đều nói giống với ông thầy bói kia. Điều này lại càng khiến cô hoang mang nhiều hơn. Đôi lông mày cô khẽ nhíu lại suy nghĩ:

- Chẳng lẽ có một số kí ức trước đây của cô đã bị lãng quên ư, điều này thật kì lạ.

Lúc này cánh cửa phòng cô vang lên tiếng gõ cửa. Triệu Y Vân lúc này mới sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Cô xuống giường bước đến cánh cửa rồi mở ra. Nhìn thẩy là mẹ mình, Triệu Y Vân mỉm cười nhìn bà nói:

- Sáng sớm mẹ tìm con là có chuyện gì sao ?

Bà ấy nhìn cô mỉm cười hiền dịu nói:

- Cũng không có gì chỉ là hôm nay mẹ thấy con dậy muộn hơn mọi ngày. Với hôm qua con đồng ý đến nhà ngài

Cố dậy con ngài ấy vẽ. Mẹ chỉ sợ con đến muộn ngài ấy lại không vui nên mới muốn gọi con.

Triệu Y Vẫn nhìn bà tươi cười đoạn nói:

- Là do đêm qua con không gặp ác mộng nữa nên mới ngủ một mạch đến giờ này. Mẹ xuống nhà trước đi, con vệ sinh cá nhân xong rồi sẽ xuống ăn sáng sau.

Bà ấy mỉm cười gật đầu rồi xoay người bước đi. Triệu Y Vân cũng nhanh chóng đóng cửa phòng lại rồi đi nhanh vào nhà tắm vệ sinh cá nhần.

Sau khi làm xong mọi thứ, cô trở ra ngoài bước nhanh đến tủ quần áo của mình. Ngắm nghía một hồi cuối cùng cũng lựa được một chiếc váy màu trắng có phần kín đáo.

Ăn sáng xong cô chào tạm biệt ba mẹ mình rồi ra khỏi nhà. Triệu Y Vân lái xe ra khỏi căn biệt thự, hướng về phía đường tời nhà họ Cố.

Mất khoảng 20 phút cuối cùng cũng tới nơi. Nhìn căn biệt thự trước mặt trong lòng cô bỗng có cảm giác vừa quen vừa lạ. Cánh cổng tự động mở ra, cô nhanh chóng lái xe vào bên trong.



Bước xuống xe cô thấy Cố Dạ Bạch và một đứa bé đang đứng ở trước cửa chờ đợi. Điều này khiến trong lòng cô xuất hiện cảm giác hạnh phúc lạ thường.

- Cô Triệu đến rồi sao, mời cô vào trong nhà.

Giọng nói vui vẻ của anh vang lên, Triệu Y Vân cũng không trần trừ mà bước vào trong nhà. Lộ Lộ nhìn thấy cô đôi mắt sáng lên, thằng bé không tự chủ được mà chạy đến ôm chẩm lấy cô. Điều này khiến cô khá bất ngờ không kịp phản ứng gì.

Cố Dạ Bạch nhìn thấy hành động đó của Lộ Lộ mà hoảng hồn. Hôm qua anh đã dặn thằng bé là không được kích động khi gặp cô. Thằng bé cũng đã hứa nhưng bây giờ vừa nhìn thấy cô đã chạy đến ôm chầm lấy.

Bản thân anh còn chưa dám vậy mà thằng con anh đã đi trước anh một bước. Lộ Lộ ôm chặt lấy cô, ngầng khuôn mặt đáng yêu tròn trịa lên nhìn cô. Giọng nói non nớt của thằng bé cất lên:

- Cô xinh đẹp quá, hay là cô lấy bố con làm mẹ của con đi.

Cố Dạ Bạch đưa tay vỗ nhẹ lên trán mình. Triệu Y Vân ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cố Dạ Bạch lúc này bước nhanh đến gõ nhẹ lên đầu thẳng con của mình. Thẳng bé vội đưa hai tay lên xoa xoa đầu nhìn ba mình ấm ức.

Cô giáo mới buổi đầu đến đây, con đừng nói năng lung tung doạ cô ấy bỏ chạy mất.Dạ.Triệu Y Vân nhìn hai cha con nhà này cảm thấy thật đáng yêu. Cô cũng không nghĩ một người với khuôn mặt lạnh lùng như anh mà cũng có lúc dịu dàng như vậy. Lộ Lộ đưa bàn tay nhỏ nhắn lên nắm lấy ngón tay cô rồi nói:

- Cô giáo xinh đẹp, con dẫn cô lên phòng dậy vẽ của con nhé.

Triệu Y Vân khẽ cười nhìn thằng bé gật đầu, giọng nói thanh thoát nhìn anh nói:

- Tôi xin phép lên phòng dậy Lộ Lộ học vẽ.

Cố Dạ Bạch gật đầu không nói gì. Lộ Lộ cũng nhanh chóng dẫn cô lên phòng. Cố Dạ Bạch ngoái nhìn theo hai người anh khẽ mỉm cười hạnh phúc.

Triệu Y Vân đi theo phía sau Lộ Lộ, cô nhìn xung quanh cách bày trí căn biệt thự này. Một cảm giác quen thuộc len lỏi trong tâm trí cô. Ánh mắt cô rơi vào trầm tư nhìn về phía Lộ Lộ đang đi phía trước. Cũng không hiểu sau khi nhìn nhìn thấy ba con họ cảm xúc cô gần như vỡ oà.



Nhất là thắng bé, cô giống như có linh tính bản thân mình rất yêu thương thẳng bé từ khi vừa mới gặp mặt. Trái tim cô dần trở lên rối bời bởi những cảm xúc khác lạ đang xuất hiện trong đầu cô.

- Tới rồi, đây chính là phòng học vẽ của con.

Giọng nói của Lộ Lộ cất lên, kéo cô khỏi những dòng cảm xúc. Triệu Y Vân mỉm cười cùng thắng bé bước vào bên trong căn phòng.

Căn phòng bên trong trang trí đơn giản, chủ yếu là để những sấp giấy trắng, màu, bút, mực,... để cần thiết cho việc vẽ tranh. Nhìn những bức tranh được treo trên tường cô không khỏi kinh ngạc nhìn Lộ Lộ nói:

- Những bức tranh kia đều là do con vẽ sao ?

Lộ Lộ vui vẻ gật đầu ngoan ngoãn nói:

- Vầng ạ, chỉ là tay nghề con còn non nớt cô giáo xinh đẹp đừng chê cười con nhé.

Trong đầu cô không khỏi cảm thán, những bức tranh kia đâu phải là tay nghề non nớt. Chúng rất sinh động nếu mà được mang đi thi cũng không chừng sẽ dành giải nhất. Một đứa bé chỉ mới 4 tuổi mà giỏi như vậy thật đáng khẩm phục.

- Lộ Lộ vẽ rất đẹp, tay nghề của con như vậy thì đâu cần phải người đến dạy đâu chứ đúng không.

Triệu Y Vân tỏ ra có chút khó hiểu nhìn thằng bé nói. Lộ Lộ nghe xong có chút lảng tránh nhưng rất nhanh thằng bé nhìn cô đoạn nói:

- Nhưng Lộ Lộ lại thấy bản thân chưa thực sự giỏi vậy nên muốn nhờ ba tìm người đến dạy cho Lộ Lộ.

Nghe giọng nói dễ thương của thằng bé, Triệu Y Vân tươi cười nói:

- Cô hiểu rồi, vậy thì chúng ta cùng bắt đầu học nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.