Những lời chúc của mọi người cũng vang lên. Cố Dạ Bạch cảm thấy một luồng hơi ấm tràn vào trong tim. Anh khẽ cười rồi cúi người thổi nến.
Tiếng vỗ tay của mọi người vang lên, những chiếc rèm cũng dần kéo ra để lọt ánh sáng vào trong căn nhà. Nhìn căn nhà bây giờ mới tràn trề sinh lực.
- Cảm ơn.
Giọng nói cứng nhắc có phần cảm kích của anh vang lên. Mọi người cũng đã quen với những lời cứng nhắc của anh. Nếu anh nói lời đường mật, cảm kích thì sẽ không phải là lão đại của bọn họ nữa.
Lúc này quản gia từ ngoài bước vào trong nhà, ông ta đưa cho anh một hộp quà được bọc bằng giấy gói màu đỏ sầm.
- Ông chủ có bưu phẩm, tôi không biết là ai đã gửi cho ông vì không có tên người gửi.
Quản gia nói xong, ông ta trở ra ngoài tiếp tục công việc của mình. Cô tò mò không biết ai lại tặng quà cho anh.
Nhưng còn Chi Hạo và ba người kia thì khác, sắc mặt của bốn người họ dần thay đổi.
Nhưng sự thay đổi lớn nhất vẫn là anh. Trên hộp quà tùy không có người gửi nhưng anh lại ngửi thấy một mùi nước hoa thoang thoảng mà đã từ lâu rồi anh không còn ngửi thấy.
Trên nắp hộp quà có một hình vẽ bông hồng, chỉ có một người mới vẽ được như vậy. Cả người anh bất chợt run lên. Anh cầm chặt hộp quà trên tay đến nỗi nói gần như bị bóp méo.
Triệu Y Vân thấy anh trở lên khác lạ sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-dien-cuong/3612311/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.