Cố Dạ Bạch ngồi trong một căn phòng sang trọng. Anh lấy điện thoại ra gọi vào số của cô. Bên này cô đang ngồi trong văn phòng để sắp xếp lại giấy tờ thì điện thoại vang lên tiếng chuông. Nhìn thấy người gọi là anh cô vui vẻ bắt máy.
- Anh gọi em có chuyện gì sao ?
Đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô, anh khẽ cười mà nói:
- Chẳng nhẽ cứ phải có chuyện gì thì mới gọi cho em được sao. Anh nhớ em.
Nghe anh nói nhớ mình, khuôn mặt cô khẽ ửng đỏ ngượng ngùng. Hai người trò chuyện một lát rồi mới cúp máy.
Sau khi cúp máy Cố Dạ Bạch vẫn còn nhìn chằm chằm vào màn hình đã tắt, miệng khẽ nhếch lên cười. Lâm Trình gõ cửa phòng rồi bước vào. Anh ta nhìn thấy lão đại của mình đang nhìn vào điện thoại mà cười thì khẽ nhíu mày khó hiếu.
Nhưng anh ta được huấn luyện bài bản không phải chuyện gì liên qua thì không nên hỏi. Cố Dạ Bạch lấy lại vẻ mặt lạnh lùng đoạn nói:
- Có chuyện gì ?
Lâm Trình vẻ mặt cẩn trọng thông báo:
- Người của chúng ta sẽ đến Myanma trong vòng hai ngày tới. Tống Trình và Ưu Trình cũng đã xuất phát. Còn lão đại chúng ta sẽ bao giờ đi để em cho người chuẩn bị.
Cố Dạ Bạch nhìn cậu ta đôi mắt thâm sâu nói:
Đêm nay tôi sẽ xuất phát, cho trực thăng chuẩn bị sẵn sàng.Rõ.Lâm Trình chuẩn bị quay người đi ra ngoài thì lúc này giọng nói của anh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-dien-cuong/3591651/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.