- Mẹ ơi! Mẹ sao vậy? 
    Tiểu Niệm bước tới gần cô, tỏ vẻ lo lắng. Cô mỉm cười véo má nó một cái: 
    - Con ăn cơm xong chưa đấy? 
    Nó gật gật đầu, ánh mắt hồn nhiên: 
   - Mẹ đang buồn sao? 
    Cô buồn buồn đáp lại. Đúng vậy! Cô chính là không những buồn, mà còn đang rất rối bời. 
    Phong lão phu nhân - mẹ chồng cô...chết rồi! 
    Sau hôm ở trên núi, Phong Tử liền trở nên lạnh nhạt. Hắn không quan tâm đến việc gì cả, chỉ ru rú trong phòng, thơ thẩn nhìn ảnh mẹ hắn. Đôi lúc, cô còn thấy hắn khóc. 
    Cho dù bà ta là người độc ác, nhưng suy cho cùng vẫn chính là mẹ hắn. 
    Kỳ Nhiên đau lòng, bất giác ôm lấy Tiểu Niệm. Nó dựa vào lòng cô, cảm giác ấm áp lan tận cõi lòng: 
    - Mẹ ôm con đừng chặt quá nhé! Con thở không được. 
    Cô xoa đầu nó, nước mắt rơi xuống thành dòng. 
    Đứa trẻ bé bỏng, tội nghiệp thế này, sao lúc trước cô còn nỡ bỏ nó chứ? 
    Sao cô có thể vì một chút đau đớn mà tự vẫn chứ? 
      Sao cô không nghĩ đến cảnh nó sẽ trở thành đứa bé côi cút, không nơi nương tựa cơ chứ? 
    Chẳng phải cô luôn muốn có con sao? Bây giờ ông trời cho cô, đáng nhẽ cô phải thật trân trọng nó chứ? 
    Cô thở chậm đều, nhẹ nhàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-den-vut-bo-sinh-menh/3593543/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.