Tiếng kèn vang lên huyên náo cả một vùng trời rộng lớn, đoàn xe xa hoa giăng kín khắp các lối đi, là ai mà lại có phúc được cả hoàng đế của Vân Quốc ra nghênh đón. Đến trước cổng thành, đoàn người hộ tống mới dừng lại, Bạch Ngạo Hiên bước xuống, anh nhẹ mỉm cười chào hỏi. 
" Đã lâu không gặp, bệ hạ. " 
" Hahaha, đúng là tuổi trẻ tài cao, ngài không cần dùng kính ngữ như vậy đâu, chúng ta đều giống nhau mà. " - Hàn Thiên Lâm cười phá lên, còn trẻ như vậy mà đã lên làm vua rồi, chẳng bù cho thằng con ngỗ ngược của ông. 
" Ngài là bề trên của tôi mà. Nào dám không dùng kính ngữ.  " - Bạch Ngạo Hiên kính cẩn cúi người. 
Hàn Thiên Lâm cảm thán, không chỉ có tài mà còn có đức, quả thực là xứng với vị trí người đứng đầu Kim Quốc mà. 
" Giới thiệu với ngài, đây là con trai của ta, tên là Hàn Tử Thiên. " - ông nắm lấy góc áo của hắn mà kéo ra. 
" Nghe danh từ lâu, giờ mới có dịp gặp mặt, thưa bệ hạ. " - Hàn Tử Thiên cúi người. 
" Thái tử không cần nói thế đâu, chúng ta bằng tuổi nhau mà. " - Bạch Ngạo Hiên đi lại vỗ vai Hàn Tử Thiên. 
Rồi anh quay trở về chỗ cũ ban đầu mà nói chuyện với vua Vân. 
Yến tiếc bắt đầu, mọi người đều rôm rả nói chuyện, chỉ có Bạch Ngạo Hiên là im lặng ngồi uống rượu, rốt cuộc chỗ này có gì vui mà em lại muốn đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-den-nghien/2830865/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.