Linh Đan đứng ở cửa sổ phòng làm việc nhìn xuống, anh đi vào bị bao vây bởi người và người. Cô rất lo lắng cho anh nhưng cô không làm được gì cả, cô cũng không muốn lún sâu vào cuộc sống người đàn ông này. Sau một hồi đám người đã giải tán cô thấy lòng nhẹ nhàng hơn, anh sẽ giải quyết tốt mọi việc.
Cuộc họp cổ đông diễn ra ngay sau đó. Ông Bằng chủ tịch tập đoàn bố Kim Ngọc lên tiếng mở màn cuộc họp.
\-Sự việc ngày hôm nay là ngoài ý muốn, nhưng cánh nhà báo viết quá lên rất nhiều, tôi yêu cầu họp gấp để chúng ta cùng tìm biện pháp xử lý.
Chú Thu Mai: - Tập đoàn chúng ta từ trước đến giờ chưa sảy ra việc tương tự, đề nghị tổng giám đốc cho câu trả lời.
Phong trả lời:- Trong quá trình thi công công trình, mọi thiết bị máy móc được kiểm tra thường xuyên, nếu không đạt yêu cầu sẽ không dùng để thi công. Hôm nay, dàn giáo gãy hàng loạt gây ảnh hưởng đến tính mạng cho công nhân. Tôi sẽ cho điều tra cẩn thận, cho các vị câu trả lời thích hợp.
Một cổ đông khác lên tiếng: -Cậu cần thời gian bao lâu để giải quyết việc này?
Phong hứa: - Một tuần. Tôi sẽ giải quyết êm đẹp.
Một cổ đông nữa lại thêm vào: - Cổ phiếu của chúng ta sẽ vì chuyện này giảm xuống nhanh chóng. Một tuần quá lâu.
Chú Thu Mai:- Năm ngày cậu làm được chứ?
Cổ đông khác: - Ba ngày thôi. Sau ba ngày không có câu trả lời thích hợp cho chúng tôi cậu từ chức đi.
Kim Ngọc luôn ngồi im bấy giờ lên tiếng: - Tôi không đồng ý.
Cổ đông vừa nói quay sang Kim Ngọc:- Mọi người ở đây đều là cổ đông, chúng tôi có quyền nói lên quan điểm của mình. Một mình cô Ngọc không đồng ý cũng không làm được gì.
Phong sắc mặt lạnh lùng nhìn vị cổ đông nọ: - Tôi đồng ý.
Kim Ngọc nhìn Phong gắt lên: -Anh Phong, không được.
Phong nhìn từng người, từng người trong phòng họp, giữa lúc nước sôi lửa bỏng như thế này mà lại không đồng lòng đồng sức tìm phương án giải quyết, đây là một âm mưu hay là một sự cố, anh cũng sẽ điều tra ra ngọn ngành.
Không khí nặng nề bao chùm cả cuộc họp. Ông Bằng phá vỡ sự im lặng.
\- Cậu Phong làm rất tốt ở vị trí này, điều này chúng ta không thể phủ nhận.
\- Nhưng sai một ly đi một dặm, lần này tổn thất đối với tập đoàn là rất lớn.- Vị cổ đông lên tiếng.
Phong nói:- Sau ba ngày không tìm ra nguyên nhân tôi sẽ nộp đơn từ chức.
Chú Thu Mai lên tiếng: - Nếu vậy thì cũng cần bỏ phiếu.
Ông Bằng : - Tôi đồng ý.
Chờ đến chiều tối, hai ca phẫu thuật đã thành công. Sơn yên tâm rời bệnh viện chở về công ty. Còn Phong cứ thế vùi đầu vào công việc đến khuya mà vẫn còn làm. Sơn lo lắng bảo:
\-Cậu về nghỉ đi, mai làm tiếp từ trưa tới giờ không ăn uống gì rồi.
Phong hỏi Sơn: - Cậu có nghĩ việc này có người nhúng tay vào không?
Sơn trả lời:- Việc này đã được sắp xếp trước, quá nhiều sơ hở. Thứ nhất khi người nhà bị tai nạn người thân sẽ lo lắng ở viện chờ đợi chứ không kéo đến làm ầm ĩ hết bệnh viện lại công ty. Thứ hai, vừa sảy ra việc phóng viên đã săn tin nhanh chóng đưa ra đủ các bài viết không hay về chúng ta. Thứ ba ….
Sơn ngập ngừng không nói.
Phong nhìn Sơn: - Chúng ta là bạn bao nhiêu năm, cậu đừng ngại cứ nói đi.
Sơn nói tiếp: - Đáng lẽ ra cuộc họp cổ đông phải bàn bạc hướng giải quyết chứ không phải ép cậu từ chức.
\-Cậu nói rất có lý. Tôi cũng cho là như vậy.
\- Tôi đã cho điều tra việc này rồi.
\- Cảm ơn cậu đã luôn hết lòng vì tôi lúc khó khăn.
Sơn lại gần vỗ vai Phong: - Chúng ta là bạn mà, về thôi, cùng đi ăn nhé.
Phong gật đầu, hôm nay chạy ngược chạy xuôi anh cũng quá mệt rồi.
\*\*\*\*\*
Linh Đan dạy bọn trẻ học, cô không tập chung vào bài giảng, giảng sai liên tục. Bọn trẻ cứ cười lăn cười bò, cô đành cho chúng làm bài kiểm tra. Cô ngồi một chỗ như người mất hồn. Bọn trẻ làm bài song, cô cho chúng nghỉ sớm. Đóng cửa phòng học, cô bước ra sân chùa sư thầy đang ngồi uống trà, cả bé Tít cũng ngồi với thầy.
Linh Đan hỏi bé Tít: - Sao em vẫn chưa về?
Tít trả lời:- Em đợi chị cùng về, chị ốm à? Lần sau ốm thì cho bọn em nghỉ, chị đừng cố.
Sư thầy nhìn cô: - Con có chuyện buồn lòng sao?
Cô trả lời thầy: - Công ty con sảy ra một số chuyện thầy ạ.
\- Chuyện gì cũng sẽ qua, con cũng đừng quá buồn phiền.
\- Dạ thầy. Con xin phép về đây ạ.
– Ừ.
Cô dắt tay bé Tít ra về. Sư thầy thở dài, cô đang lo cho anh chàng hôm trước, cô và anh ta còn lận đận lắm.
\*\*\*\*\*
Tại nhà ông Bằng. Hôm nay con gái ông họp song đòi theo ông về nhà, lại còn vào bếp cùng người giúp việc nấu những món ông thích. Vợ ông mất sớm một mình nuôi con. Ngọc đi suốt không mấy khi về nhà, có lần ông gọi mãi Ngọc mới chịu về ăn mới ông một bữa cơm. Ăn cơm song ông ngồi đọc báo, Kim Ngọc ở bên cứ thấp tha thấp thỏm.
Ông đặt tờ báo xuống bàn hỏi: -Ngồi xuống, có chuyện gì nói đi.
\- Bố, chuyện của anh Phong.
\- Cứ để nó tự giải quyết đi.
\- Nhưng nhỡ mà...
\- Tập đoàn không phải của mình bố, dù bố có cổ phần nhiều nhất.
\- Bố, bố giúp anh ấy đi, vì con xin bố hãy giúp anh ấy
\-Con vẫn thích nó?
\- Dạ, con yêu anh ấy.
\- Vậy nó thì sao?
\- Con...con...
– Bố bảo con bao nhiêu lần rồi, con xinh đẹp, tài giỏi không thiếu gì người tốt hơn nó. Tại sao phải là nó.
Ngọc cúi mặt, nước mắt tuôn rơi, không thể nói với bố là anh ấy chỉ coi mình như em gái được, chuyện này Ngọc luôn dấu kín không cho một ai biết.
\- Bố, giúp anh ấy, một lần này thôi.
Ông Bằng thở dài, ông chỉ có một cô con gái, ông hết mực yêu thương, mong con gặp mọi điều tốt đẹp nhất. Mỗi lần nhìn con gái khóc ông không cầm được lòng. Ông cũng muốn nhân cơ hội này xem con gái ông đã chọn đúng người chưa? Đến với nhau bằng ép buộc hay là từ một phía sẽ không hạnh phúc.
Ông Bằng kéo Ngọc dựa vào mình vỗ vai con gái và nói:
\- Được, nhưng có một điều kiện.
\- Điều kiện gì bố.
\-Nếu nó đã không có tình cảm với con, thì con buông bỏ đi. Bố không muốn nhìn thấy con phải khổ vì một người không xứng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]