Ông Huy gật đầu, Phong cùng ông xuống khuôn viên bệnh viện. Nói chuyện với Phong ông Huy cảm thấy Phong như một người rất thân của mình.
Phong mở lời:
\-Chú vào viện thế này có một mình ạ, người nhà chú bên Mỹ không ai về sao?
\-Chú sang bên đó chỉ có một người chú ruột. Ông ấy có hai đứa con, còn chú không có gia đình.
\-Cháu xin lỗi chú, cháu không biết.
Ông Huy như có người trút được nỗi buồn phiền trong lòng liền kể:
\-Lần này, chú về Việt Nam mong tìm được vợ và con chú.
Phong ngạc nhiên hỏi:
\-Vợ con chú vẫn ở đây ạ?
\-Ừ, trước kia chú đã từng bị người ta hãm hãi và phải ngồi tù. Chú và cô ấy có với nhau một cậu con trai. Nhưng chú đã không giữ được cô ấy bên mình. Khi tại ngoại chú đã một mình đi Mỹ, bỏ lại cô ấy và con. Chắc cô ấy hận chú lắm. Vì vậy chú không lập gia đình. Chú bị bệnh phổi mãn tính cũng là do ảnh hưởng của trước kia trong trại, ở nhà đá, lạnh lẽo, ẩm ướt rồi sinh bệnh.
Ông Huy kể giọng sụt sùi, Phong cũng bất ngờ với câu chuyện của ông, anh an ủi:
\-Chỉ cần chú cố gắng sẽ tìm lại được thôi chú ạ.
Ông Huy cười khổ:
\-Chú cũng hi vọng cô ấy tha thứ và cho chú nhận lại con. Còn cháu có bài xích chú không?
\-Ai cũng có quá khứ chú ạ. Chỉ là chúng ta biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã để làm lại từ đầu hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-co-gai-cua-anh/2013284/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.