Chương trước
Chương sau
Ông Huy gật đầu, Phong cùng ông xuống khuôn viên bệnh viện. Nói chuyện với Phong ông Huy cảm thấy Phong như một người rất thân của mình.

Phong mở lời:

\-Chú vào viện thế này có một mình ạ, người nhà chú bên Mỹ không ai về sao?

\-Chú sang bên đó chỉ có một người chú ruột. Ông ấy có hai đứa con, còn chú không có gia đình.

\-Cháu xin lỗi chú, cháu không biết.

Ông Huy như có người trút được nỗi buồn phiền trong lòng liền kể:

\-Lần này, chú về Việt Nam mong tìm được vợ và con chú.

Phong ngạc nhiên hỏi:

\-Vợ con chú vẫn ở đây ạ?

\-Ừ, trước kia chú đã từng bị người ta hãm hãi và phải ngồi tù. Chú và cô ấy có với nhau một cậu con trai. Nhưng chú đã không giữ được cô ấy bên mình. Khi tại ngoại chú đã một mình đi Mỹ, bỏ lại cô ấy và con. Chắc cô ấy hận chú lắm. Vì vậy chú không lập gia đình. Chú bị bệnh phổi mãn tính cũng là do ảnh hưởng của trước kia trong trại, ở nhà đá, lạnh lẽo, ẩm ướt rồi sinh bệnh.

Ông Huy kể giọng sụt sùi, Phong cũng bất ngờ với câu chuyện của ông, anh an ủi:

\-Chỉ cần chú cố gắng sẽ tìm lại được thôi chú ạ.

Ông Huy cười khổ:

\-Chú cũng hi vọng cô ấy tha thứ và cho chú nhận lại con. Còn cháu có bài xích chú không?

\-Ai cũng có quá khứ chú ạ. Chỉ là chúng ta biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã để làm lại từ đầu hay không thôi. Thế giờ cô ấy và con chú ở đâu ạ?

\- Chú không biết, chú tìm về nơi hai mươi năm trước cô ấy từng ở nhưng giờ không ở đó nữa.

\-Chú khỏe lại đi ạ, cháu sẽ giúp chú tìm.

\- Cảm ơn cháu, chú có việc vài ngày nữa phải về Mỹ rồi. Lần sau sang chú nhất định sẽ nhờ cháu giúp.

\-Vâng, còn việc góp vốn vào dự án trong này của tập đoàn cháu vẫn như hôm trước chú cháu ta đã bàn bạc.

\-Được, chú đồng ý.

Phong đưa ông Huy về phòng bệnh và đi về. Một già, một trẻ bước bên nhau như một đôi bạn. Trái đất luôn quay tròn, không ai biết trước được ngày mai của mình sẽ ra sao hay cái định mệnh của đời người kéo ta mải mê tìm kiếm một thứ gì đó mà không biết được nó đang ở ngay trước mắt mình.

Kim Ngọc trở về nhà sau mấy ngày đi công tác, vẻ mặt thê thảm. Bình thường con gái đâu có hay về nhà lần này có vấn đề gì sao? Nhìn con gái như người không hồn ông Bằng gặng hỏi:

\-Con làm sao vậy? Công việc thuận lợi chứ? Sao không về công ty?

\-Công việc suôn sẻ ba ạ. Con mệt con xin nghỉ vài ngày.

Ngọc trả lời uể oải, kéo valy lên tầng. Đóng chặt cửa phòng, úp mặt vào gối rồi khóc. Vậy là mất hết rồi, anh đã từng cảnh cáo mình đừng đi quá giới hạn của anh. Giờ thì ngay cả là đồng nghiệp anh có muốn nhìn thấy mình không?

Giờ nghỉ trưa, Linh Đan xuống nhà ăn của công ty để lấy cơm. Mấy hôm nay cô đi đâu cũng bị bàn tán xì xào, cô mặc kệ, lại còn ngày nào cũng nhận được hoa. Hoa cô lấy tuy nhiên danh thiếp cài trên hoa thì cô không mở ra một cái nào tất cả đều thả vào sọt rác. Chị Linh lễ tân thấy cô bảo:

\-Linh Đan, hôm nay em đi làm lúc nào mà chị không thấy vậy. Tí xuống chị mà lấy hoa nhé.
Cô cười với Linh hỏi:

\-Vẫn có hoa à chị?

\-Ừ một bó hồng đẹp lắm, với còn toàn hoa huệ.

\-Bó hồng thì chị lấy nhé, em nhận hoa huệ thôi.

\-Không chị không lấy đâu kệ em.

\-Vậy chị cho ai thì cho.

Cô nhận cơm từ nhà bếp, chị Duyên hỏi cô:

\-Ăn ở đây hay về phòng?

\-Em về phòng chị ạ.

\-Này chị hỏi thật ba ngày nay, ngày nào em cũng hàng ôm hoa huệ về em chất vào đâu?

Duyên cùng cô vừa ra khỏi nhà ăn, cô thản nhiên trả lời:

\-Tấm lòng của người ta mà chị, phải nhận chứ. Với lại em mang về giúp sư thầy đỡ được một khoản mua hoa cho chùa.

Mấy anh chàng đẹp trai, gợi cảm nào đó của công ty vừa cười thầm nghe câu nói của cô gái dừng luôn ăn. Nhìn theo bóng cô mất hút sau cánh cửa nhà ăn. “ Sư thầy- Chùa” không phải cô mang hoa của họ đi làm công ích chứ? Từ hôm cô nổi tiếng trên nhóm có mấy chàng thi nhau săn đón mà cô không cho cơ hội. Hôm đầu tiên cô nhận toàn hoa hồng, cô chia hết không lấy bó nào. Các chàng vẫn kiên trì chuyển sang mua hoa huệ thì bao nhiêu cô cũng lấy. Chỉ là không ngờ mặt người tặng hoa cô chẳng để tâm đã đành, hoa cô cũng đem đi làm từ thiện.

Sơn đang uống dở cốc nước phì cười sặc sụa.Sơn chưa gặp cô nào bá đạo đến thế, bảo sao cô diễn được cả trò người yêu để bịp mắt chàng tổng dại khờ nhà anh.

Về phòng, Sơn nhớ ra cần chút tài liệu dưới phòng cô. Sơn đi xuống, ra khỏi thang máy Sơn thấy có tiếng nói cười rất vui vẻ. Sơn nhìn xung quanh giọng nói phát ra từ cầu thang bộ, cô đang nói chuyện với ai mà rất vui vẻ:

\-Vâng, chị lên khi nào?.....Thế tối nay làm luôn đi ạ…..Em mới lấy lương, em hứa với anh ấy là chị lên thì khao cả xóm rồi, chị chủ trì, em chủ chi…...Chị mà không lên á, em cướp mất chồng chị luôn đó, em đem anh ấy giới thiệu khắp nơi là người yêu rồi…Se se lạnh rồi ăn lẩu ngon chị ạ, quán lẩu đầu phố nhé cho gần.

Tiếng cô cười giòn tan, Sơn nghe loáng thoáng và hiểu ra vấn đề, chỉ là không biết tại sao cô lại để người đã có vợ giả làm người yêu thôi.

\*\*\*\*

Phong xuống máy bay đi thẳng đến nhà ông Bằng, anh cần xử lý dứt điểm mọi chuyện với Kim Ngọc, cô ấy càng ngày càng mất khả năng kiểm soát bản thân.

\-Cháu chào chủ tịch.

Ông Bằng gật đầu, rồi mời Phong vào nhà:

\-Ngồi đi cháu, cùng đi công tác sao hai đứa lại không về cùng.

\- Kim Ngọc về nhà rồi ạ.

\- Nó về gần trưa, không ăn uống gì, ở lỳ trong phòng.

\-Vâng, cô ấy về đây là tốt rồi ạ. Cháu có chuyện muốn thưa với chủ tịch.

Anh kể ra toàn bộ câu chuyện, ông Bằng nghe song giận tím mặt. Ông luôn nghĩ con gái mình hiểu chuyện chỉ là sao nó cố chấp đến vậy. Cố chấp y chang như tính mẹ nó. Có lẽ là do ông quá nuông chiều cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.