Buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, hôm qua nhà đài vừa báo rét hôm nay rét được luôn. Cái rét mượt mà làm con người chẳng muốn bước ra khỏi tấm chăn ấm áp. Cô lười biếng như một con mèo lười rời giường. Anh vẫn như thường lệ đến đón cô làm. Nhìn cô co ro trong cái áo khoác dạ ngang đùi, anh hỏi:
\- Lạnh lắm không?
Cô vào trong xe trả lời:
\- Hôm nay lạnh thế anh nhỉ?
\- Em chuyển qua ở cùng với anh đi. Lạnh thế này em ở nhà trọ anh không yên tâm.
Cô quắc mắt với anh:
\- Mùa đông này là mùa đông thứ năm em ở đây rồi. Em vẫn sống nhăn răng đây gì.
\- Nhưng anh xót, hay mình cưới nhé.
\- Để ra năm đi anh, giờ cuối năm rồi công việc bận thế này làm gì có thời gian.
\- Được, vậy nghỉ tết anh lên đưa em về ra mắt bố chồng xong anh lên ra mắt mẹ vợ, mẹ mà đồng ý là cưới luôn nhé.
\- Nhỡ mẹ em không đồng ý thì sao?
\- Thì anh bắt em về làm vợ, ở trên ấy có tục bắt vợ còn gì.
Cô chọc lại anh:
\- Em đâu phải người Mông. Em người Kinh hẳn hoi đấy nhé.
Anh cười:
\-Vâng, vợ anh nói gì cũng đúng.
Cô quay mặt ra ngoài cửa kính xe tủm tỉm cười. Sương mù giăng từng lớp lảnh bảng tạo thành một màn hư ảo cũng đủ khiến cho ai đó phải xuýt xoa vì lạnh nhưng trái tim vẫn thấy ấm áp biết bao.
\- Nhận vơ kìa, mà em nói thật có nói dối đâu, ông bà ngoại em là người Kinh lên đó ở nhận làm con nuôi một gia đình người Mông. Mẹ em và cậu theo đó khai sinh. Mẹ em bảo bố em cũng là người Kinh, ông ấy còn không biết sự tồn tại của em.
Nói về bản thân ánh mắt cô có chút đượm buồn. Anh luôn thắc mắc cô là người Mông nhưng nhìn cô không có nét đặc trưng của những cô gái nơi đó. Anh vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
\- Anh sẽ là chỗ dựa cho em cả đời.
Cô gật đầu, nếu bỏ lỡ anh thì cả đời cô không tìm được ai như anh?
Cuối năm, công việc bận rộn, công ty phải hoàn thành các dự án còn dở dang và tiếp tục đấu thầu cho dự án mới cho năm sau. Cô đẩy cửa phòng anh đi vào:
\- Báo cáo sếp, mười lăm phút nữa là đến cuộc họp ạ.
\- Anh biết rồi.
Các bộ phận báo cáo kết quả hoạt động của phòng mình, một năm khởi sắc doanh thu đạt được làm các vị cổ đông rất hài lòng. Phong phát biểu:
\- Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng tôi trong suốt thời gian qua đưa ABJ ngày càng lớn mạnh. Năm nay xin được trích mười phần trăm lợi nhuận của tập đoàn để thưởng cho toàn thể cán bộ công nhân viên trong tập đoàn.
Tiếng vỗ tay ầm ầm, ai nấy đều vui vẻ. Lương ở đây không thấp mà thưởng thì luôn hẫu hĩnh, đây chính là nơi làm việc lý tưởng. Anh điềm tĩnh nói tiếp:
\- Hiện nay, thành phố đang có chủ trương mở rộng đường vành đai. Tôi muốn tập đoàn chúng ta tham gia đấu thầu dự án này. Xin ý kiến của các vị cổ đông.
Ông Bằng lên tiếng:
\- Tôi rất hài lòng với kết quả đạt được của chúng ta năm vừa qua. Tuy tập đoàn chúng ta có nhiều kinh nghiệm về xây dựng và thiết kế nhà ở, trung cư và khu nghỉ dưỡng nhưng làm đường thì chúng ta chưa có sự va chạm. Nên cũng cần phải cân nhắc.
\- Thưa chủ tịch, điều đó cháu biết ạ. Cháu mong nhận được sự chấp thuận từ các cổ đông. Cháu muốn đưa tập đoàn thử sức vào lĩnh vực mới. Bên dưới các cổ đông bắt đầu bàn bạc. Một cổ đông đưa ra ý kiến:
\- Nếu cậu nắm chắc phần thắng trong cuộc đấu thầu này, chúng tôi đồng ý. Bởi vì nếu thua chúng ta sẽ mất một khoản không hề nhỏ. Ai sẽ chịu trách nhiệm về phần này.
Phong chắc chắn:
\- Tôi sẽ tự chịu mọi trách nhiệm. Với tôi không có thất bại.
\- Chúng tôi đồng ý.
Cổ đông đồng lòng biểu quyết chỉ riêng ông Bằng vẫn còn lăn tăn. Sau cuộc họp ông Bằng gặp riêng Phong:
\- Tập đoàn chúng ta không phải đang có rất nhiều việc, sao cháu phải làm khổ mình như vậy.
\- Chú, chú tin cháu không ạ?
\- Chú luôn tin tưởng cháu.
\- Vâng, cháu sẽ không làm chú thất vọng ạ. Cháu chỉ cần dù bất cứ trường hợp nào sảy ra chú luôn tin tưởng cháu là được ạ.
Ông Bằng đi rồi, Sơn vội vàng vào phòng Phong:
\- Cậu làm thế mạo hiểm lắm cậu biết không?
\- Không vào hang cọp sao bắt được cọp. Cậu yên tâm tôi sẽ có cách.
Sơn hiểu tính Phong, một khi cậu ta đã quyết thì khó có thể thay đổi được.
\- Phải tính toán cẩn thận nhé.
\- Thương trường là chiến trường, tôi hiểu chứ. Cậu hãy sắp xếp một số người cho dự án này nhé.
\- Tôi biết rồi.
Sơn lập một tổ dự án riêng cho lần đấu thầu này. Lần này đối với Phong rất quan trọng nên Sơn không thể lơ là, chọn được một số người thích hợp. Sơn mang qua cho Phong duyệt, Phong rất hài lòng:
\- Cậu cứ thể triển khai nhé.
\- Cậu có thể cho thêm Linh Đan vào tổ dự án này không, cho cô ấy thêm kinh nghiệm học hỏi.
\- Cũng được nếu cậu thấy thích hợp.
\*\*\*\*\* Linh Đan đang ngồi lên lại lịch trình cho sếp tổng trong tuần. Duyên gõ cửa đi vào:
\- Chưa chuẩn bị nghỉ trưa à cô nương?
\- Chị, em xong rồi chuẩn bị đi ăn đây. Có việc gì mà chị đích thân lên tận đây thế, Gọi em, em xuống được mà.
Duyên trêu cô:
\- Cô bận tối ngày, muốn hẹn hò với cô nhưng thấy ai đó giữ như báu vật.
Cô cười tươi:
\- Mới thôi chị chưa có gì.
\- Có gì hay không kệ nhà cô. Chị có chuyện muốn nhờ đây.
Duyên đưa cho cô chiếc thiệp hồng.
\- Chị lấy chồng ạ?
\- Chị cô sắp 33 rồi, không lẽ để chị cô ở vậy.
Cô ôm tay Duyên lắc lắc:
\- Em không có ý đó, em mừng cho chị còn không hết. Chồng chị ở đâu vậy?
\- Là chồng cái người đánh chị đó.
Cô tròn mắt:
\- Chị lấy người đàn ông đó, còn vợ anh ta.
\- Chắc em biết tin đồn ở công ty là hay ký được hợp đồng tốt là vì chị lẳng lơ. Nhưng cuộc sống mà, chị mới đi làm cũng thuần khiết như em, không thủ đoạn một chút thì cũng rất khó sống. Anh ấy là một trong những khách hàng của chị. Đầu tiên, anh ấy mua một căn hộ do chị phụ trách bán. Sau đó anh ấy hay liên lạc với chị và giới thiệu cho chị những khách hàng khác đều là bạn làm ăn của anh ấy và chị đã ký được rất nhiều hợp đồng.
\- Nên mọi người hiểu lầm chị?
\- Khi người ta ghen ghét nhau thì người ta có thể nói không thành có. Và chị sống khép kín từ đó.
\- Chị có biết anh ta có vợ.
\- Có chị biết. Thời điểm anh ấy mua nhà là hai vợ chồng ly thân. Anh ấy là dân kỹ thuật chuyên nghành cầu đường, nên vắng nhà thường xuyên. Chị ta ở nhà cặp bồ, sau này anh ấy phát hiện con trai của anh ấy không cùng huyết thống. Chị ta không ký đơn ly hôn nên đành ly thân. Khi thu thập đủ bằng chứng về vợ anh ấy ra tòa ly hôn đơn phương. Trong thời gian anh ấy mất cân bằng thường hay gọi chị đi uống rượu. Lâu dần nảy sinh tình cảm. Dù ly hôn nhưng vợ anh ấy vẫn không buông tha, biết chị và anh ấy yêu nhau mới đánh chị để dằn mặt.
\- Hôm em gặp đó ạ.
\- Ừ, dọa chị nhiều lần rồi hôm đó mới đánh.
\- Thế giờ bà ta cứ đến đánh chị thì làm sao.
\- Anh ấy giải quyết xong rồi em à.
\- Anh ấy thương chị chứ?
\- Thương, thương cả hai mẹ con chị.
Linh Đan reo lên:
\- Chị có em bé rồi.
\- Suỵt, nói nhỏ thôi. Cuối tuần này phải về bê tráp hộ chị nhé. Chị già rồi bạn bè lấy chồng hết không còn ai để nhờ nên cô không được từ chối đâu.
\- Em có con bạn thân xinh gái lắm cần em nhờ luôn cho.
\- Vậy thì tốt quá rồi chị cũng thiếu một người nữa.
\- Vâng, em gọi cho nó đồng ý em báo chị.
\- Nhớ là về từ thứ bẩy nhé, chủ nhật nhà trai xuống làm lễ ăn hỏi rồi đón dâu luôn. Anh ấy cũng bận, cắt bớt thủ tục cho đỡ rườm rà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]