Buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, hôm qua nhà đài vừa báo rét hôm nay rét được luôn. Cái rét mượt mà làm con người chẳng muốn bước ra khỏi tấm chăn ấm áp. Cô lười biếng như một con mèo lười rời giường. Anh vẫn như thường lệ đến đón cô làm. Nhìn cô co ro trong cái áo khoác dạ ngang đùi, anh hỏi:
\- Lạnh lắm không?
Cô vào trong xe trả lời:
\- Hôm nay lạnh thế anh nhỉ?
\- Em chuyển qua ở cùng với anh đi. Lạnh thế này em ở nhà trọ anh không yên tâm.
Cô quắc mắt với anh:
\- Mùa đông này là mùa đông thứ năm em ở đây rồi. Em vẫn sống nhăn răng đây gì.
\- Nhưng anh xót, hay mình cưới nhé.
\- Để ra năm đi anh, giờ cuối năm rồi công việc bận thế này làm gì có thời gian.
\- Được, vậy nghỉ tết anh lên đưa em về ra mắt bố chồng xong anh lên ra mắt mẹ vợ, mẹ mà đồng ý là cưới luôn nhé.
\- Nhỡ mẹ em không đồng ý thì sao?
\- Thì anh bắt em về làm vợ, ở trên ấy có tục bắt vợ còn gì.
Cô chọc lại anh:
\- Em đâu phải người Mông. Em người Kinh hẳn hoi đấy nhé.
Anh cười:
\-Vâng, vợ anh nói gì cũng đúng.
Cô quay mặt ra ngoài cửa kính xe tủm tỉm cười. Sương mù giăng từng lớp lảnh bảng tạo thành một màn hư ảo cũng đủ khiến cho ai đó phải xuýt xoa vì lạnh nhưng trái tim vẫn thấy ấm áp biết bao.
\- Nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-co-gai-cua-anh/2013246/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.