Duyên vui vẻ đi ra khỏi phòng. Cuộc sống của mỗi người đều mang màu sắc khác nhau, những gì mình nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật. Ngày hôm đó cô không giúp Duyên mà cũng khinh bỉ Duyên như những người khác thì Duyên không thể trở lại là mình như xưa được. Duyên đi rồi, cô lấy điện thoại gọi cho Phương:
\- Có việc này cần cậu nhờ đây.
\- Gớm hôm nay lại nhờ vả cơ.
\- Chị bạn cùng công ty lấy chồng thiếu người bê tráp, hộ một chân nhé. Chủ nhật tuần này.
\- Ở đâu vậy mà thân quen không đó.
\- Chị ấy làm cùng phòng cũ, năm nay 33 tuổi rồi, quê Hưng Yên. Chiều thứ bảy tan làm tớ qua đón, giúp tớ nhé, năn nỉ đó.
\- Ừ, cơ mà không đi cùng lão Sơn đâu nhé. Bực mình chết.
Cô cười sảng khoái:
\- Ừ, không có lão nào, yên tâm có hai bọn mình thôi.
Phong đứng đợi cô ở cửa hắng giọng, cô giật mình quay lại nói vào điện thoại:
\- Thế nhé, tớ báo lại với chị ấy.
Cô tắt máy, anh đi vào:
\- Không định đi ăn trưa à?
\- Có em đi bây giờ đây.
Cô đứng dậy định đi, anh đẩy cô ngồi lại vào ghế:
\- Đi đâu? Hẹn với ai?
Cô ấp úng:
\- À…à..là chị Duyên. À không em rủ Phương, chị Duyên lấy chồng nhờ em và Phương đi bê tráp. Phương mặc cả không có anh Sơn.
\- Thật.
Cô giơ tay lên đầu:
\-Em thề, em nói thật.
\- Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-co-gai-cua-anh/2013244/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.