Phương thấy cô đến với đôi mắt đỏ hoe, chắt cho cô một ly nước ấm hỏi:
\- Ai làm gì cậu mà khóc đến nỗi thế này?
Cô uống hết ly nước, nước ấm làm cơ thể cô đỡ lạnh hơn. Thở dài một hơi cô nói:
\- Tớ về quê thôi. Cuộc sống bon chen ở đây không thích hợp với tớ.
\- Về thì về nhưng có chuyện gì cậu cũng phải nói với tớ đã chứ?
Cô kể lại cho Phương nghe đầu đuôi câu chuyện:
\- Tớ không hề làm việc này, vậy mà bây giờ mọi bằng chứng đều nghiêng về tớ. Tớ phải làm sao?
Trước mặt cô bạn thân bao nhiêu năm cô phơi bày được hết nỗi lòng của mình, được sống là chính mình. Nước mắt cô cứ thế lại tuôn ra ào ạt. Phương kéo cô gục vào vai mình, cho cô khóc thỏa thích:
\- Khóc đi, khóc to vào, khóc xong rồi thì ngẩng cao đâu bước về phía trước. Mình không làm, mình không sợ. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi. Nhưng có điều quan trọng hơn là anh Phong có tin cậu không?
\- Cổ đông bắt anh ấy xa thải mình, anh ấy không đồng ý chỉ cho mình nghỉ việc tạm thời.
\- Đây cũng là một cơ hội tốt, nếu anh ấy yêu cậu thực lòng sẽ có cách minh oan cho cậu. Về với mẹ đi, ăn chơi thỏa thích, không được buồn nữa.
\- Tớ định chia tay anh Phong.
Phương sửng sốt trước câu nói của cô:
\- Cậu điên à? Tớ thấy anh ấy cũng yêu cậu thật.
\- Tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-co-gai-cua-anh/2013236/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.