Đặt một bó hoa huệ trước mộ bà Ánh. Ông Huy lặng lẽ nhớ về một thời tuổi trẻ. Mới đấy, vậy mà đã hơn ba mươi năm rồi.
Nhà bà Ánh và nhà ông Huy ở cạnh nhau. Bà học kém ông một lớp. Từ khi học cấp hai, ông là người đưa đón bà đi học. Nhà có xe nhưng bà không đi. Bà thích nhõng nhẽo anh hàng xóm nhà mình. Ông Huy học giỏi, trầm tính ít nói. Tối nào, bà cũng lấy cớ sang nhà ông học bài. Dù biết làm hay không, bà cũng cứ bảo không biết là ông lại tận tình giảng giải cho cô em gái nhỏ. Bố bà Ánh và bố ông Huy cùng chung vốn làm ăn, mở một công ty đồ gỗ mỹ nghệ nên thân lại càng thân.
Năm bà Ánh học mười một, ông Huy học mười hai. Bà Ánh không may bị ngã gãy chân trái. Cả tháng trời ông đèo bà đi học. Cõng bà từ nhà xe lên lớp, tan học lại cõng từ lớp ra nhà xe để về. Ông chăm sóc bà ân cần, cẩn thận khiến nhiều cô gái mới lớn ngày đó phải ghen tỵ. Bà và ông chẳng ai nói ra nhưng hai người cùng chung ý nghĩ sau này sẽ về chung một nhà.
Thời gian cứ thế trôi đi, họ như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau. Ông Huy học đại học năm cuối thì nhà xảy ra chuyện. Bố mẹ ông bị tai nạn ra đi vĩnh viễn… . Gia tài duy nhất bố ông để lại là công ty chung với bố bà, cũng tuyên bố phá sản… Mất bố mẹ, mọi tài sản trong nhà đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-co-gai-cua-anh/2013209/chuong-91.html