Tôi tên Phạm An Phong. Mẹ tôi bảo đặt tên An Phong với mong muốn tôi sẽ là người con trai tài ba, giỏi giang. Cuộc sống của tôi luôn bình an và tràn ngập niềm vui. Tôi lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ. Trong trí nhớ non nớt của một đứa trẻ, tôi nhớ bố tôi đi công tác triền miên. Mỗi khi ông về mua cho tôi rất nhiều quà. Ông tranh thủ thời gian nghỉ đưa tôi đi chơi khắp nơi. Ông chưa lần nào quát mắng tôi nặng lời. Thời điểm đó tôi là đứa trẻ hạnh phúc.
Năm ấy, bố đi công tác mãi không về. Tôi cũng quá quen thuộc với những ngày vắng bố. Đến một ngày, bố tôi về, mẹ tôi, ông bà nội tôi khóc rất nhiều. Tôi cũng khóc, tôi gọi, tôi lay bố không dậy. Tôi đòi bố đưa đi chơi, bố vẫn nằm im một chỗ. Gia đình tôi lúc nào cũng vui vẻ giờ im lìm, không khí nặng nề bao trùm.
Có một lần, tôi đứng ở cửa phòng bà, nghe lén cuộc nói chuyện của bà và mẹ:
\- Cô lừa dối nhà tôi bao năm nay rồi. Cô dẫn thằng bé đi đi.
Mẹ tôi quỳ dưới sàn nhà lạnh buốt, khóc lóc xin bà tôi:
\- Xin mẹ đừng đuổi con. Bố mẹ và anh Quân đi đâu con đi đó. Chờ đến lúc anh ấy tỉnh lại con xin đi.
Bà hằm hằm tức giận, chỉ tay thẳng vào mặt mẹ:
\- Cô là sao chổi của nhà tôi. Cô hại con tôi thê thảm cô vẫn chưa hài lòng sao? Đem cả con của cô. Cút.
\- Con không đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-co-gai-cua-anh/2013208/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.