Xe chạy về chung cư của Phong, anh giận dữ mở cửa rồi đóng rầm một cái, buông lại một câu rồi đi.
Sơn quay xe hướng bệnh viện chạy đi.
- Anh cho tôi về phòng trọ thay quần áo đã nhé.
Từng tiếng nấc của Linh Đan vang lên, cô khóc thương cho bản thân mình, và thương mẹ. Sơn không giỏi dỗ người khác nên anh cũng im lặng suốt quãng đường. Anh cũng không hiểu nổi Phong, hôm nay cậu ta hành động thật kỳ lạ. Theo hướng Đan chỉ Sơn cho xe chạy về xóm trọ của Đan.
- Anh dừng ở đầu ngõ được rồi tôi đi bộ vào. Anh cho xe chạy qua cầu trước mặt sang bên kia là cổng chùa có chỗ quay đầu nhé. Anh về đi tôi cảm ơn anh.
Sơn dừng lại ở đầu ngõ nhìn Linh Đan đi vào trong ngõ khoảng 50m thấy cô mở cổng đi vào. Chắc cô trọ nhà đó. Anh lái xe quay đầu rồi ngồi chờ cô. Khoảng 30 phút sau cô đi ra vẫn như mọi ngày lại quần bò, áo phông. Nhìn cô đẹp, vẻ đẹp thánh thiện không có nét nào là tính toán mưu mô cả.
- Lên xe đi tôi chở cô tới bệnh viện.
- Sao anh còn chưa đi, tôi đi xe buýt cũng được. Anh về đi.
- Tôi tiện đường, cô cứ lên đi.
Chiếc xe lại lăn bánh, Sơn định hỏi cô nhiều câu hỏi nhưng lại thôi, muốn để tự cô nói, nhưng cô cũng không nói gì. Mãi anh mới hỏi một câu để phá vỡ bầu không khí im lặng.
- Mẹ cô sao rồi?
- Mẹ tôi cũng bình thường rồi. Cảm ơn anh.
- Sao cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-co-gai-cua-anh/150746/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.