Khi con người ta đã bị đẩy vào bước đường cùng không có sự lựa chọn, thì chỉ cần một tia hi vọng cũng sẽ làm người ta phải thử. Suy nghĩ tới hết buổi chiều, cuối cùng cô cũng đưa ra được quyết định, cô cần tiền cứu mẹ, mẹ cô vì cô đã phải khổ cả một đời rồi.
- Chị Lan à? Em đồng ý.
- Ừ tối 8h chị đón mày ở cổng bệnh viện nhé. Đi gặp bà chủ trước đã.
Tối đến cô bảo mẹ là cô có phải đi dạy thêm từ 8-10h tối nên mẹ cô cứ ngủ trước. Cô học ngoại ngữ nên từ năm học thứ 2 cô đi gia sư để lấy tiền ăn và học. Được cái ở đất Hà Thành này, người ta giàu có nên rất chú trọng cho con học thêm. Cô lại học chuyên nghành tiếng Anh nên càng dễ xin, cô dạy cho 2 bé san đều các buổi tối trong tuần. Mẹ cô vào viện cô đã điện phụ huynh xin nghỉ dạy vài buổi. Mẹ cô không biết nên nghĩ là cô đi làm.
8h tối chị Lan đến cổng viện đón cô đi đến nhà chủ chị ấy làm. Vào cổng, hai bên cổng là hai hàng hồng cổ Sapa đỏ rực rỡ, đi tiếp có một cái chòi rất đẹp để tiếp khách ngay ngoài vườn. Chị Lan bảo cô ngòi vào chòi để chị vào gọi bà chủ. Phía trước là cái sân rộng, rồi đến ngôi nhà 2 tầng như biệt thự đồ sộ. Chị Lan đi ra, một lúc bà chủ chị cũng ra.
- Chị Hà, đây là Linh Đan em nói với chị hồi sáng.
- Hai em ngồi đi.
Linh Đan cứ nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-co-gai-cua-anh/150745/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.