Lạc Hi đi đến ngồi bên cạnh cô . Tô Ánh Vân có chút dè chừng , ngồi xa ra đầu bên kia ghế đá .
Cả 2 đều im lặng chẳng phát ra lấy một chút tiếng động gì . Anh lại có chút ngạc nhiên , chẳng lẽ cô lại không nhận ra mình ? Mới hơn 3 tháng thôi mà đến cả người đã từng bắt cóc mình mà không nhận ra thì có hơi kì lạ nhỉ ?
Anh mới chợt phát giác ra điều gì đó liền cởi bỏ khẩu trang và mũ xuống , có lẽ vấn đề nằm ở đây thật . Tô Ánh Vân nhìn thấy diện mạo của người đàn ông bên cạnh thì liền hoảng hốt đứng phắt dậy .
Cô trợn tròn mắt , lùi lại sau :" Là anh ... ?"
Lúc này , Lạc Hi mới bật cười , ra là vậy .
" Vẫn còn nhận ra tôi sao ? Cô gái nhỏ . " Anh không có ý định đứng dậy dồn ép cô mà vẫn ngồi im đó .
Cô không nói gì liền quay gót , lấy đà bỏ chạy . Thấy cô đang định chạy , anh liền mau chóng bắt lấy , ôm lấy khống chế .
" Đồ ngốc ! Không phải đang mang thai sao ? " Lạc Hi lớn tiếng .
Tô Ánh Vân ở trong vòng tay hắn , càng hoảng sợ hơn , cô cứ giãy dọn . " Đồ biến thái , thả tôi ra . " Một phần là sợ bị bắt cóc nhưng một phần lớn còn lại cũng sợ bị ai đó bắt gặp sẽ hiểu lầm , nhất là ... " Không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-ca-doi/2865055/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.