Mę nó...
Mẹ nó chứ, định làm gì thế?
Bây giờ trong tim An Cẩm như đang có hàng vạn con ngựa đang đua nhau giẫm đạp! An Cẩm không nhịn được mà thụt lùi về sau, nhưng cô không biết mình đã sớm bị dồn vào trong góc tường, gót giày cô đã chạm vào chân tường, không thể lùi được nữa.
Anh đang mặc bộ đồ bệnh nhân, do mất máu quá nhiều nên mặt anh trắng bệch như ma, nhìn qua không có chút màu máu nào, có thể thấy được lúc đó An Cẩm đã nặng tay như thế nào.
Cô hơi cúi đầu xuống, mũi bàn chân khẽ nhón lên, vô thức mà chà xát hai chân với nhau.
“Em không cố ý.” Hàng lông mi cô rủ xuống, che đi tia sáng nơi khóe mắt.
Sao đâm thế mà anh chưa chịu chết chứ?
Dung Hoa không nhìn cô. Ánh sáng mờ nhạt chiều lên khuôn mặt anh, làm nó trở nên hơi đáng sợ, nhìn anh cứ giống như là quỷ hút máu bước ra từ trong ti vi vậy. Anh như thế này, thực sự là rất biến thái...
Quãng thời gian ba năm này, cô chỉ cảm thấy sự buồn tẻ tột cùng, đến cả con chuột cô cũng không thể nhìn thấy.
Sao cuộc đời lại buồn tẻ đến vậy?
Nhưng cô không nghĩ ra rốt cuộc tại sao Dung Hoa vẫn cứu cô. Rõ ràng là anh rất chán ghét cô, anh nhất có trong căn biệt thự lạnh lẽo kia ròng rã ba năm trời, nhưng tại sao cuối cùng anh vẫn đến?
An Cẩm cụp mắt, hàng lông mi dài che đi sự ảm đạm nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-bang-ca-sinh-menh/3478035/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.