Cô biết nếu hôm nay cô không đến thì trong vòng ba năm tiếp theo người đàn ông này sẽ không quan tâm đến cô, cô cũng không thể gặp được anh.
Cả quãng đời còn lại của An Cẩm sẽ bị giam cầm trong biệt thự nhà họ Dung, không có lệnh của anh thì không ai dám thả cô ra, chứ đừng nói đến chuyện gặp anh.
An Cẩm biết khi người đàn ông này không vui sẽ đi những đầu nên cô mới ôm tâm lý cầu may đến thử một lần.
“Em có lỗi khi đánh anh bị thương, em xin lỗi anh.” An Cẩm kiên cường cúi người xuống trước mặt anh, thái độ rất mềm mỏng nói: “Xin lỗi.”
Vừa chân thành lại vừa mềm mỏng, thái độ lại vô cùng thành khẩn, khuôn mặt yếu đuối làm cho người ta không đành lòng trách móc cô.
Ông chủ quán đang đứng ở bên cạnh dường như không thể đứng vững nổi nữa, không ngờ người phụ nữ nhìn yếu đuối này lại là người đánh Dung Tứ gia Dung Hoa thành như vậy! Chán sống rồi! Người phụ nữ này chán sống thật rồi!
Ông chủ đổ mồ hôi đầy trán, tình thế bây giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan, ông ta bắt đầu cảm thấy hơi hối hận vì đã chạy tới đây rồi.
Mà người phụ nữ kiêu ngạo này lại vứt bỏ cái tôi của mình trước mặt người đàn ông đang mặc đồ bệnh nhân kia, dịu dàng hệt như một con thỏ trắng.
Nhưng thỏ mà điên lên thì cũng sẽ cắn người. “Muốn tôi tha thứ cho cô sao?” Ngón tay dài mảnh khảnh của anh gõ vào chiếc đầu gối đang tê liệt, giọng nói lạnh lùng đến rợn người. Chỉ cảm thấy như bản thân đang ở dưới địa ngục vậy. Trong lòng An Cẩm thấy hơi sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, cô tự nhủ với mình rằng là người đàn ông này sẽ không làm tổn thương mình đâu, đừng sợ.
Cứ bình tĩnh, An Cẩm, kiên trì thêm chút nữa.
Thêm một chút nữa.
“Đúng vậy.” An Cẩm nói.
“Được.” Dung Hoa cười khẩy một tiếng, cảm giác áp bức vô hình bỗng dưng trở nên mạnh mẽ làm cho cả người An Cẩm trở nên căng thẳng, cô vô thức siết chặt hai bàn tay mình hơn nữa.
Anh bị cô đánh phải nhập viện, bây giờ trên người anh vẫn còn đang mặc đồ bệnh nhân, trên tay vẫn còn cằm kim truyền dịch, anh hận cô cũng là điều đương nhiên.
Nếu đổi lại là cô, nếu Dung Hoa đối xử với cô như vậy thì chắc chắn cô còn làm quá đáng hơn thế này nhiều.
An Cẩm nghĩ như vậy, tâm tình cũng dần thả lỏng.
“Cậu, đánh trả cho tôi!” Dung Hoa chỉ vào người vệ sĩ đứng bên cạnh rồi lạnh lùng nói.
Cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng lập tức bao trùm lấy An Cẩm, sắc mặt cô trở nên tái nhợt, trong lòng cảm thấy có chút muốn bỏ cuộc.
Cô tin chắc người đàn ông này dám làm thật!
Đôi mắt u ám của Dung Hoa như nhìn xuyên qua khuôn mặt tái nhợt của cô, nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, anh hạ thấp giọng, âm trầm nói: “Không chịu sao?”
Vẻ mặt An Cẩm tái nhợt, cô mím chặt môi, chiếc sườn xám màu đỏ cũng không thể che giấu đi sự sợ hãi trong cô.
“Em đánh anh, anh có thể tự tay đánh trả.” An Cẩm nói, sau đó cô chỉ vào người vệ sĩ bên cạnh anh nói: “Nhưng nếu anh ta dám động vào một ngón tay của em, hôm nay anh ta dám đánh bà đây, chắc chắn bà đây sẽ ăn miếng trả miếng!”
Sự kinh ngạc xẹt qua mắt Dung Hoa, không ngờ người phụ nữ này lại thông minh đột xuất như vậy!
Anh còn tưởng rằng người phụ nữ này ngu như heo chứ! Đôi mắt lạnh lẽo của Dung Hoa hiện lên ý cười, anh vươn đôi tay với những khớp xương đẹp đẽ kia ra: “Tìm cho tôi một cái bình hoa.”
“Thêm một con dao nữa!”
An Cẩm thấy anh định làm thật thì sợ hãi lùi về sau một bước, trong lòng chợt luống cuống: “Dung Hoa! Đánh vợ là phạm pháp đấy!”
“Vậy có phải tôi nên tống cổ vào tù không?” Dung Hoa nở một nụ cười u ám.
Anh không để chuyện mình bị thương truyền ra ngoài. Anh không chịu được nỗi nhục đó.
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt mịn màng, hoàn hảo của anh bị từng lớp băng gạc che mất, trên đó còn có vết máu, có thể thấy là người ra tay độc ác đến nhường nào! Kể cả bộ đồng phục bệnh nhân trên người anh cùng với dây truyền dịch trên tay cũng như đang nhắc nhở người phụ nữ này về những chuyện mà cô đã làm.
Những thứ này đều là kiệt tác của cô...
“...” An Cẩm.
An Cẩm cảm thấy mình không nên đến đây.
An Cẩm vô thức cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với Dung Hoa, cô liên tục lùi về sau mấy bước: “Dung Hoa, đàn ông không được đánh phụ nữ đầu.”
Lời vừa dứt, An Cẩm đã cảm thấy bầu không khí xung quanh càng thêm lạnh lẽo, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng khuôn mặt tràn đầy sự thù hận cử như đang muốn nhai sống người ta kia! “Đưa dao đây cho tôi!” Dung Hoa lớn tiếng nói.
Câu nói đó của An Cẩm đã chạm vào điều cấm kỵ của anh. Vệ sĩ lập tức đưa dao đến, ngón tay thon dài, mảnh khảnh của Dung Hoa cầm lấy con dao, anh khẽ vuốt ve con dao một chút rồi rút nó ra, ánh đèn hắt lên khuôn mặt tuấn tú nhưng đầy u ám của anh, kể cả ánh đèn xung quanh cũng chập chờn lúc sáng lúc tối.
An Cẩm thấy sợ rồi, người đàn ông này làm thật rồi!
Cô sắp bị đâm một nhát vào bụng rồi.
Vành mắt cô đỏ hoe, nước mắt thi nhau rơi xuống như đóa hoa lệ dính mưa, cô giơ tay lên gạt đi nước mắt rồi buông tay xuống bên người, cứ im lặng, bướng bỉnh nhìn anh không nói lời nào, ảnh dao sáng chói kia suýt làm cô mù mắt.
Khi Dung Hoa lại gần, sống lưng cô trở nên cứng ngắc, những người xung quanh cũng không dám thở mạnh, càng không dám nhìn người đàn ông đang vô cùng tức giận này. “Loại hở tí là khóc lóc như cô mà dám trêu chọc ống đây sao?” Anh cong môi cười lạnh lẽo, sự khát máu trong cơ thể mạnh mẽ dâng lên. Vẻ mặt Dung Hoa không hề có chút gì là sẽ mềm lòng trước cô gái xinh đẹp, ngây thơ, yêu kiều đang khóc lóc thảm thiết trước mặt này.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên anh bị phụ nữ đánh, hơn nữa còn là bị vợ sắp cưới của mình đánh đến mức phải nhập viện!
Làm sao mà Dung Hoa anh có thể nuốt trôi được cục tức này cơ chứ?
Từ khi sinh ra đến giờ, anh chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy! Giờ anh chỉ muốn giết chết người phụ nữ khốn nạn trước mặt!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]