Cô biết nếu hôm nay cô không đến thì trong vòng ba năm tiếp theo người đàn ông này sẽ không quan tâm đến cô, cô cũng không thể gặp được anh.
 
Cả quãng đời còn lại của An Cẩm sẽ bị giam cầm trong biệt thự nhà họ Dung, không có lệnh của anh thì không ai dám thả cô ra, chứ đừng nói đến chuyện gặp anh.
 
An Cẩm biết khi người đàn ông này không vui sẽ đi những đầu nên cô mới ôm tâm lý cầu may đến thử một lần.
 
“Em có lỗi khi đánh anh bị thương, em xin lỗi anh.” An Cẩm kiên cường cúi người xuống trước mặt anh, thái độ rất mềm mỏng nói: “Xin lỗi.”
 
Vừa chân thành lại vừa mềm mỏng, thái độ lại vô cùng thành khẩn, khuôn mặt yếu đuối làm cho người ta không đành lòng trách móc cô.
 
Ông chủ quán đang đứng ở bên cạnh dường như không thể đứng vững nổi nữa, không ngờ người phụ nữ nhìn yếu đuối này lại là người đánh Dung Tứ gia Dung Hoa thành như vậy! Chán sống rồi! Người phụ nữ này chán sống thật rồi!
 
Ông chủ đổ mồ hôi đầy trán, tình thế bây giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan, ông ta bắt đầu cảm thấy hơi hối hận vì đã chạy tới đây rồi.
 
Mà người phụ nữ kiêu ngạo này lại vứt bỏ cái tôi của mình trước mặt người đàn ông đang mặc đồ bệnh nhân kia, dịu dàng hệt như một con thỏ trắng.
 
Nhưng thỏ mà điên lên thì cũng sẽ cắn người. “Muốn tôi tha thứ cho cô sao?” Ngón tay dài mảnh khảnh của anh gõ vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-bang-ca-sinh-menh/3478034/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.