“Hạ Hạ.”
“Ừm? Làm sao vậy?”
“Khát nước.”
Hạ Quý vừa mới lau mặt cho Phó Dụ xong, cậu lập tức mở đôi mắt còn đang mê mang, mềm mại gọi cô một tiếng nói muốn uống nước.
“Được, đợi tớ lấy nước cho cậu!” Hạ Quý cảm thấy Phó Dụ lúc này có chút đáng yêu.
Không giống biểu tình lạnh như băng như ngày thường, thời điểm cậu nói ‘khát nước’ có chút giống như làm nũng.
Phó Dụ rót một cốc nước ấm, đỡ cậu ngồi dậy uống từng ngụm.
“Uống xong rồi ngủ đi.”
“Muốn đi tiểu.”
“…” Gương mặt Hạ Quý đỏ lên, không dám tin nhìn cậu.
Đây vẫn là Phó Dụ sao? Ngày thường cậu nói chuyện lạnh như băng, không chỉ không có biểu tình gì, nói chuyện và làm việc cũng mang theo vẻ nghiêm túc, sao lại nói với cô những lời này?
“Muốn đi tiểu!” Phó Dụ thấy Hạ Quý nhìn mình bất động, ủy khuất nói một lần nữa.
Hạ Quý cảm thấy sau khi Phó Dụ uống say, chỉ số thông minh bây giờ chỉ bằng một đứa trẻ năm tuổi, cô hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân đây là lần đầu Phó Dụ uống rượu, hơn nữa còn là uống vì cô!
“Tớ đỡ cậu đi.” Hạ Quý đỡ Phó Dụ xuống dựa, để cậu dựa cả người vào mình, đưa cậu vào nhà vệ sinh.
Hạ Quý để cậu ngồi trên bồn cầu, vừa chuẩn bị ra ngoài thì bị Phó Dụ lôi kéo tay lại.
“Mẹ nói con trai phải đứng thì mới đi tiểu được!” Khuôn mặt Phó Dụ phiếm hồng, ánh mắt mê ly.
“Vậy cậu mau đứng lên đi!” Hạ Quý hết chỗ nói.
“Tớ đứng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-voi-em-trai-cua-ban-than/214088/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.