Hạ Quý vẫn luôn ở cạnh Phó Dụ khi truyền nước biển, mãi cho tới khi bác sĩ quay lại anh cũng chưa tỉnh. "Thế nào?" Phó Nhụy sốt ruột hỏi. "Phó tiểu thư, Phó tiên sinh và Phó phu nhân đâu?" Bác sĩ tư nhìn Phó Nhụy, do dự hỏi. "Bố mẹ tôi ở nước ngoài, có chuyện gì thì nói với tôi, đừng ấp úng!" Phó Nhụy ghét nhất người khác như vậy, có chuyện thì nói thẳng ra không tốt sao? "Xét nghiệm máu của Phó thiếu gia đã có, gần đây cậu ấy có dùng một loại thuốc." "Thuốc gì?" Phó Nhụy nhíu mày, sao cô lại không biết gì chứ? "Là một loại thuốc chống biến chứng của bệnh, tôi nghĩ cơ thể cậu ấy xuất hiện biến chứng của bệnh hồi xưa. Tuy rằng bệnh này đã chữa khỏi, mấy năm sau xuất hiện biến chứng cũng không phải là điều hiếm lạ." "Tôi không hiểu ông đang nói cái gì, tôi muốn biết làm thế nào để em trai tôi mới khỏe lên!" Trong lòng Phó Nhụy hốt hoảng, nhưng không có bố mẹ ở đây, cô phải bình tĩnh mới giải quyết được chuyện này. "Trước hết phải đưa cậu ấy tới bệnh viện kiểm tra kĩ càng, sau đó chúng ta mới có thể tiến hành trị liệu. Phó tiểu thư yên tâm, tình huống của cậu ấy không quá nghiêm trọng, tôi sẽ cố gắng hết sức." Làm bác sĩ tư của Phó gia bao nhiêu năm nay, ông biết tình trạng thân thể Phó Dụ thế nào, nhưng chuyện uống thuốc này ông không hề biết. Mới vừa từ bệnh viện trở về, Phó Dụ lại bị đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê. Hạ Quý gọi về nhà nói chuyện với bố mẹ, cũng thẳng thắn nói quan hệ giữa mình và anh, "Trước khi anh ấy xuất viện, con sẽ ở lại chăm sóc anh ấy." Nói chuyện với bố mẹ xong, Hạ Quý lại gọi điện thoại xin nghỉ làm, chuyên tâm ở bệnh viện chăm sóc Phó Dụ. Sau khi biết Phó Dụ bị bệnh, ngoại trừ đau lòng chính là khó chịu. Nghĩ tới anh từng trải qua giai đoạn mắc căn bệnh đó, cô chỉ muốn chăm sóc anh, cùng anh vượt qua cửa ải khó khăn này. Lúc Phó Dụ tỉnh lại đã là buổi tối, đầu anh mê mang, chân tay không có sức lực gì, nhưng bụng đã rất đói.
Từ lúc bác sĩ nói về bệnh tình của Phó Dụ, Hạ Quý luôn ngồi ở mép giường trông chừng anh, cô phát hiện anh đã tỉnh. "Phó Dụ, anh tỉnh? Có đói bụng không? Em nấu cháo cho anh, vẫn còn trong bình giữ nhiệt." Hạ Quý vừa nói vừa đỡ Phó Dụ lên. Phó Dụ có chút ngây ngốc, một lúc sau mới phát hiện đây không phải phòng mình mà là bệnh viện, "Sao anh lại ở đây?" "Anh phát sốt, đã biết bị thương rồi còn đi tắm, không biết rằng miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng sao?" Hạ Quý không nói tới biến chứng bệnh cho Phó Dụ, mà lấy cớ vết thương cũ của anh, "Tóm lại là trước khi anh khỏe hẳn, em sẽ chăm sóc anh, anh đừng có trốn!" Hạ Quý lấy khăn ướt lại lau mặt và tay cho anh, bê chén nước lại cho anh uống sau đó mới mang bát cháo tới. Phó Dụ nhìn chằm chằm Hạ Quý trong chốc lát, thấy sắc mặt cô bình thường mới nhận lấy bát cháo. Sau khi ăn cháo xong, Phó Dụ mới có chút tinh thần, nhìn Hạ Quý cầm bát đi rửa sạch sau đó ngồi bên cạnh mép giường. Anh do dự trong chốc lát rồi mở miệng, "Thời gian không còn sớm, em về nghỉ ngơi đi." "Em nghỉ việc rồi, anh là bạn trai em, công việc sao quan trọng hơn anh được?" Hạ Quý cầm tay anh nói. Phó Dụ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, khóe miệng vẫn cứ nhếch lên, Hạ Quý cảm nhận được anh đang vui vẻ. Cô thầm mắng mình một câu, lúc trước sao cứ khăng khăng đòi đi làm không biết? Anh muốn đi du lịch thì cứ đi cùng anh thôi. Cô phát hiện, trong khoảng thời gian này, hai người nhiều mâu thuẫn như thế đều do cô làm ra vẻ. Phó Dụ đã trả giá vì tình cảm này rất nhiều, cô cũng nên thay đổi. Tình yêu cần đôi bên cùng nhau nỗ lực mới có thể duy trì lâu dài, mới có thể bên nhau trọn đời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]