Hạ Quý nhìn nồi cháo trong phòng bếp, vừa nghĩ tới chuyện của mình. Cháo nấu xong mà cô nghĩ chưa xong, nhưng cô vẫn quyết định lên tầng cùng nhau nói chuyện với Phó Dụ. Thấu hiểu nhau trong chuyện tình cảm là vô cùng quan trọng, trong khoảng thời gian chiến tranh lạnh này đối với bọn họ không tốt chút nào, chỉ biết tra tấn và tiêu hao tình cảm của đối phương. Hạ Quý bưng bát cháo lên lầu, lần này cô nhẹ nhàng nói, "Phó Dụ, em nấu cháo cho anh, anh mở cửa cho em được không?" "..." "Anh còn tức giận sao? Thật xin lỗi, em không nên giận dỗi anh, có chuyện gì chúng mình nói với nhau được không?" "..." "Phó Dụ, nếu anh còn không mở cửa, em... lập tức trèo cửa sổ vào!" Chiêu này là anh thường dùng, bây giờ tới lượt cô. "..." Sao vẫn không có âm thanh? Chẳng lẽ ngủ thật rồi? Hạ Quý nghĩ, quyết định tìm Phó Nhụy hỗ trợ.
"Chờ tớ, tớ có khóa dự phòng!" Phó Nhụy không nhịn nổi Phó Dụ nổi tính xấu, lập tức đi tìm khóa đưa Hạ Quý. Phó Nhụy còn muốn ngồi cửa nghe lén, cuối cùng bị Diệp Hâm lôi đi. "Để Phó Dụ nhìn thấy sẽ tức giận." Diệp Hâm khuyên cô. "Em là chị nó, nó thử giận em xem, xem em có đánh chết nó không?" Phó Nhụy ngoài miệng ồn ào, cuối cùng vẫn tránh mặt với Diệp Hâm. Cô cũng biết gần đây Hạ Quý và Phó Dụ giận dỗi, một người là bạn thân, một người là em trai, cô không hi vọng bọn họ chia tay. Chờ Phó Nhụy và Diệp Hâm đi, Hạ Quý mới mở cửa bước vào. Sau khi cô vào, trong phòng yên tĩnh, liếc mắt một cái là nhìn thấy Phó Dụ nằm trên giường. Thì ra là ngủ rồi, khó trách không nghe được tiếng cô gõ cửa. Cô nhẹ nhàng đi qua, đặt bát cháo lên trên tủ, sau đó ngồi ở mép giường nhìn Phó Dụ. Chăn chỉ che đậy được bụng anh, lộ ra cánh tay săn chắc và lồng ngực cứng rắn, lúc anh anh đã ngủ đến đỏ mặt. Hạ Quý cảm thấy dáng vẻ lúc ngủ của Phó Dụ rất đáng yêu, không có vẻ lạnh băng như ở trường, cũng không vô lại như khi ở cùng cô. Nhìn một cái lại không nhịn được muốn sờ, lần đầu nhìn thấy anh ngủ, ngủ thôi mà cũng đẹp nữa!
Vừa sờ một cái, Hạ Quý đã cảm thấy không thích hợp, "Sao nóng như vậy?" Hạ Quý nhíu mày, sợ tay mình sờ không đúng, cúi đầu dùng trán mình đo trán anh. Hạ Quý luống cuống, Phó Dụ phát sốt! Mới từ bệnh viện về được hai tiếng, sao anh đã sốt rồi? Liệu có phải miệng vết thương nhiễm trùng hay không? "Phó Nhụy, Phó Nhụy!" Hạ Quý vội vàng chạy đi tìm Phó Nhụy, "Phó Dụ phát sốt rồi!" "Cái gì? Thằng nhóc này, bảo nằm viện không nghe, phải tự hại mình mới chịu sao?" Phó Nhụy vừa mắng vừa lấy điện thoại gọi bác sĩ, cô vừa nói chuyện của Phó Dụ với bố mẹ, cũng trấn an bọn họ là bị thương ngoài da, bác sĩ nói không sao. Kết quả vừa quay đầu lại Phó Dụ đã phát sốt, nếu tỉnh lại cô nhất định sẽ cho một trận đòn, ai bắt không nghe lời cô nói. Bác sĩ tư tới rất nhanh, cũng biết tình huống của Phó Dụ, cẩn thận kiểm tra, còn lấy máu đi xét nghiệm. "Tôi truyền nước cho cậu ấy hạ sốt, chờ có kết quả tôi lại tới." Nói xong ông cũng rời đi. "Không sao đâu, cậu đừng quá lo lắng." Phó Nhụy thấy Hạ Quý sốt ruột, vỗ vai an ủi cô. "Phó Nhụy, tớ muốn ở lại chăm sóc anh ấy." Hạ Quý nói. "Không sao, nhưng cậu cũng đừng làm bản thân quá mệt mỏi." Phó Nhụy không có ý kiến, tình cảm bọn họ vẫn tốt khiến cô vui vẻ. Lúc trước cô cũng chỉ giận dỗi thôi, nếu Phó Dụ và Hạ Quý thật sự tu thành chính quả, cô sẽ là người vui vẻ nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]