Chương trước
Chương sau
Hạ Quý buộc tóc đuôi ngựa, quần áo đơn giản, dưới chân đeo xăng đan, khuôn mặt tươi cười ôn hòa đối diện với khách.
Trong lúc nghỉ ngơi, Hạ Quý vội vàng uống nước, sau đó gọi đồng nghiệp cách đó không xa tới giúp đỡ để cô đi vệ sinh.
Cô vừa mới đi ra lập tức thấy hạc trong bầy gà Phó Dụ.
Phó Dụ cao 1m8, đứng trong đám người toàn các bà mẹ và trẻ nhỏ càng thêm rõ ràng, Hạ Quý chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy cậu.
Cô kinh ngạc, Phó Dụ sao lại tới đây? Đi dạo phố thì cũng không nên tới bể bơi cho trẻ con chứ, đối với cậu mà nói những nơi này vô cùng ấu trĩ, huống chi không phải cậu theo Phó Nhụy xuất ngoại sao?
“Sao cậu lại ở đây?” Hạ Quý đi qua hỏi cậu.
Thời điểm Hạ Quý nhìn thấy mình, có một giây Phó Dụ né tránh ánh mắt của cô, bởi vì cậu sợ có thể từ trong ánh mắt cô nhìn ra vẻ chán ghét.
Bây giờ cô chủ động đi tới, có phải cô không để ý tới chuyện đêm đó không?
Cô không thèm để ý… Nghĩ vậy, trong lòng Phó Dụ cũng khó chịu.
“Cậu tới với bạn sao?” Hạ Quý hỏi cậu một cậu.
“Không phải, tớ tới tìm cậu!” Phó Dụ thất thần, không cẩn thận nói ra đáp án trong lòng.

Hạ Quý không biết nên trả lời ra sao, sau khi đi làm, cô cũng ít khi nhớ tới chuyện đêm đó.
Nhưng mà, cô có thể xem nhẹ, cũng không thể ngăn cản suy nghĩ của Phó Dụ, cũng không thể quên lời nói đêm đó và lời nói lúc này.
“Tớ đi toilet một chút.” Hạ Quý vội vàng chạy đi.
Phó Dụ nhìn bóng dáng cô, cũng không đuổi theo.
Phó Dụ không làm phiền cô, ngồi xuống một góc có thể nhìn tới cô, đợi Hạ Quý tan làm.
“Tạm biệt!” Hạ Quý chào bốn đồng nghiệp khác, chờ bọn họ đi rồi, Phó Dụ mới tới bên cô.
“Cậu… có việc gì sao?” Hạ Quý đoán không ra suy nghĩ của Phó Dụ.
“Đêm đó…”
“Chuyện đêm đó tớ đã sớm quên rồi!” Hạ Quý ngắt lời, “Đêm đó cảm ơn cậu đã giúp tớ!”
Đã quên? Cô thật sự đã quên?

“Đi thôi, tớ vừa mệt vừa đói, mau về nhà ăn cơm!”
Phó Dụ mím môi, bảo tài xế đưa cô về nhà trước sau đó mới quay về.
Một ngày làm việc bình thường của Hạ Quý, sau khi về nhà ăn cơm tắm rửa sẽ chuẩn bị nghỉ ngơi, công việc này rất mệt.
Nhưng mà hôm nay cô nằm trên giường, một chút buồn ngủ cũng không có, trong đầu đều là Phó Dụ.
Ấn tượng đầu tiên của cô với Phó Dụ là học bá cao lãnh, loại người này trời sinh cũng sẽ không có chút liên quan tới cô, nhưng cậu lại có một chị gái học tra!
Lúc đầu bị Phó Nhụy lôi kéo lên xe cùng về nhà, Phó Dụ và cô cũng chỉ quen biết sơ sơ. Sau này Phó Nhụy lại thường xuyên đưa cô về nhà chơi, mới có thể đơn giản chào hỏi Phó Dụ vào câu.
Sau này nhờ Phó Dụ ôn tập phụ đạo cho cô, trừ bỏ học tập bọn họ cũng không nói tới chủ đề gì khác.
Hạ Quý thật sự không hiểu, suy nghĩ của Phó Dụ là thế nào, vì sao lại đặt mật mã thẻ ngân hàng là sinh nhật cô? Bởi vì dễ nhớ sao? Vì sao uống say cũng gọi tên cô? Chẳng lẽ… cậu ấy thích cô?
Hạ Quý bị suy nghĩ của mình dọa cho hoảng sợ, tuy rằng dấu hiệu phỏng đoán này đã có kết quả tám chín phần nhưng cô cũng không dám tin là thật.
Học bá cao phú soái thích cô? Cậu cũng không phải người không ai thích, hoa khôi gì đấy đều thích cậu, sao cậu sẽ thích một người bình thường như cô chứ?
“Là bởi vì mình là người khác phái quen thuộc bên cậu ấy sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.