Lời này vừa nói ra, Lộ Nhâm bị bản thân làm cho nổi da gà.
Hiển nhiên hình như Ân Bắc Lâm cũng bị “lời nói bất ngờ” của cậu làm cho ngây ra một lát, tay nắm lấy mặt cậu bỗng thả lỏng hơn nhiều.
Hồi lâu sau, Ân Bắc Lâm cười nhẹ, từ nắm chuyển thành vỗ nhẹ mặt cậu, ý tứ không rõ ràng, “Cậu rất biết ăn nói nhỉ.”
Lộ Nhâm nhìn nụ cười của Ân Bắc Lâm, nuốt nước bọt.
Nói thật, Ân Bắc Lâm dưới ngòi bút của Đông Phương Chi Trúc không hay cười, đương nhiên, cười như không cười, cười mỉa mai thì vẫn biết nhưng mà giây này phút này đây, cười nhẹ là vô cùng hiếm thấy, nhiều nhất cũng chỉ có một nhân vật nữ trong “Hành trình của nam diễn viên xuất sắc nhất” có vinh dự ấy, được nhìn mãn nhãn.
Dưới văn phong học sinh tiểu học của Đông Phương Chi Trúc, mấy lần cười hiếm có của Ân Bắc Lâm đều được miêu tả như nhau... “Lúc này đây núi băng đã tan chảy, anh chỉ lộ ra nửa phần ý cười nơi khóe mắt, lại đủ để cảm hóa người khác.”
Bất kể xuân hạ thu đông quay phim gì, Ân Bắc Lâm cười là đều có gió xuân thổi qua, trước kia Lộ Nhâm đọc đều thấy rất cạn lời.
Nhưng mà bây giờ Ân Bắc Lâm thực sự cười nhạt trước mặt cậu, đôi mắt phượng kia cong cong đẹp xinh, bỗng khiến trái tim Lộ Nhâm hẫng một nhịp.
“Được.” Giọng điệu Ân Bắc Lâm uể oải, giọng nói lại rất hay, “Là một đồ chơi, cậu giác ngộ rất hay.”
“Nếu đã như vậy thì cậu theo tôi đến đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-voi-anh-de-phao-hoi-noi-dinh-dam/437753/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.