“Anh không nói nhảm.” Đứa nhỏ ngồi ở trên đùi cậu, đôi mắt đen nhìn cậu, “Anh là chồng của em.”
Đứa trẻ đặt tay lên vai cậu, lại gần.
Lộ Nhâm lại gần như nhắm mắt lại.
May thay, mặc dù cậu đã nhắm lại, nhưng cũng đã mở nó ra ngay lập tức — không khác gì chớp mắt.
Cậu học sinh tiểu học đang ngồi trên đùi cậu cũng đứng thẳng trở lại, nhưng hai tay vẫn buông lỏng đặt trên vai cậu.
“Nếu không biết anh,” nhóc con nhẹ giọng nói, “Ban nãy như vậy, tại sao lại nhắm mắt lại.”
Lộ Nhâm lắp bắp nói, “Đương nhiên là bởi vì anh… Anh bị doạ sợ.”
“Em đùa như thế thì ai mà chả nhắm mắt.”
Nhãi con liếc cậu một cái, “Vậy trước đó em cũng nhắm mắt.”
“…Cái gì mà trước đó.” Ánh mắt Lộ Nhâm sáng lên, “Cho dù vậy thì cũng là bị doạ sợ…”
Nhãi con lại cười như không cười.
“Sợ?” Đứa nhỏ nhàn nhạt nói, “Đó là dáng vẻ chờ anh hôn em.”
Lộ Nhâm, ”…“
Lộ Nhâm, ”…"
Mặt Lộ Nhâm đỏ bừng, đây chắc chắn không phải do cậu ngại đâu.
Bất kỳ người lớn nào cũng sẽ cảm thấy xấu hổ và nếu một đứa trẻ đột nhiên nói những điều như vậy!
Đứa nhỏ nhướng mày, “Anh nói…”
“Cạch”
Cánh cửa mở ra.
Gầy kinh ngạc nhìn Lộ Nhâm, “Hai người đang làm gì vậy?”
Lộ Nhâm che miệng nhóc con lại, cười khan, “ Tớ đang chơi với nó.”
Nói xong, tay Lộ Nhâm che miệng nhóc con đổi hướng và bắt đầu véo khuôn mặt của anh.
Đứa nhỏ ngồi trên đùi cậu, đôi mắt phượng đen nhìn cậu bất mãn, nhưng lại không phát ra tiếng.
Từ lúc này, Lộ Nhâm đã chắc chắn rằng đứa trẻ này có thể thực sự không chỉ là một đứa trẻ.
Ít ra thì đầu óc cũng trưởng thành hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa.
—— Ngược lại, nếu bọn trẻ chỉ học theo video, chúng sẽ la hét từ lâu rồi.
Mập cũng ngạc nhiên thốt lên “Ồ?”
“Tiểu Giáp,” tên mập ú ớ, “cậu còn quét cả ký túc xá nữa.”
Lộ Nhâm gật đầu, “Thuận tay dọn dẹp rồi.”
Mập nhìn quần áo gấp của mình cười, “Đúng là tốt bụng?”
“Nhưng là đứa nhỏ này là em trai của cậu à?” Gầy tò mò hỏi.
Lộ Nhâm mơ hồ đáp: “Con cái người thân ở nhà, chạy ra ngoài chơi, tớ mới biết được.”
Hai người gật đầu, Gầy nói rõ ràng: “Quả thực hai anh em đều đẹp trai.”
“Không phải tối cậu có phim à?”
Lộ Nhâm nói " Ừ.”
“Em của cậu thì sao? Ở ký túc xá à?” Mập ú ớ nói: “Chiều với tối đều rảnh, hay tớ giúp cậu đưa nó về?”
Lộ Nhâm, “…”
Cùng đứa nhỏ quỳ gối nhìn nhau, ho khan một tiếng, “Thôi, tớ dẫn nó đi phim trường xem.”
Mập kinh ngạc nói: “Ồ?”, “Thật hay không?”
“…Ừm.” Lộ Nhâm nói thêm, “Trẻ con muốn xem, nhân tiện đưa nó đi ăn.”
Gầy thúc giục, “Vậy thì cậu phải cẩn thận, trợ lý đạo diễn không thích người khác vào đoàn phim.”
“Tớ đưa nó đến trường quay, để nó ở khu vực chờ.” mơ hồ nói: “Dù sao tớ cũng không có nhiều cảnh quay, nên sẽ quay lại sau khi quay xong.”
Hai người gật đầu.
Lộ Nhâm thu dọn đồ đạc và thay đồ đi ra ngoài.
Thằng nhóc đã đi giày vào và đang đợi cậu ở cửa.
Tay áo ngắn màu đen của cậu buông thõng trên người cậu bé, chiếc quần đùi rộng hơn nhiều, gần như che hết nửa trên của bắp chân cậu bé.
Nhưng đáng ra phải buồn cười một chút, nhưng cậu bé mặc, không có cảm giác luộm thuộm đó mà trở thành một nét đặc biệt.
Nhìn bóng dáng đứa nhỏ, Lộ Nhâm nhất thời ngây ra.
Có một người khác trong đầu cậu.
Anh cũng lười biếng khoanh tay, thản nhiên nhìn lại cậu, khóe lông mày giãn ra ý cười, đôi mắt dưới lông mày đen láy sáng ngời.
Lộ Nhâm phân tâm trong chốc lát, đứa nhỏ đã đi tới, quen thuộc nắm lấy tay cậu, đan các ngón tay vào nhau, giọng điệu lạnh lùng.
“Đi thôi.”
…
Lộ Nhâm dắt đứa nhỏ đến quán phở dưới lầu trong ký túc xá.
Cậu không còn nhiều tiền.
Nói chung, đoàn sẽ trả lương vào ngày 5 và 6 của tháng đầu tiên của tháng, và một lần vào cuối tháng vào ngày 20 và 21. Nhưng mới ngày 12, còn vài ngày nữa mới đến ngày quyết toán, trong tay cậu còn chưa tới 300.
Nếu hai người đi ăn trong một tuần, vẫn phải tiết kiệm một chút.
Lộ Nhâm gọi một phở bò và trà trứng cho cậu bé, đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua mì gói rồi ngồi lại.
Khi lấy mì gói ra, cậu bé cau mày.
“Em ăn cái này?”
Lộ Nhâm gật đầu.
Vừa dứt lời, người đối diện đã đẩy phở đến trước mặt.
“Cùng nhau ăn đi.”
Lộ Nhâm sững sờ một chút, không nhịn được cười.
Trong lòng ấm áp, Lộ Nhâm vỗ vỗ đầu đứa nhỏ, “Em có thể tự ăn đi, anh chỉ muốn ăn cái này.” Đứa nhỏ liếc mắt nhìn khi nghe được lời này.
Ánh mắt đó lại khiến cậu cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu, Lộ Nhâm không khỏi thốt lên, “Này, em vừa nói ra những lời vừa rồi là có ý gì?”
“Nói cái gì?” Đứa nhỏ liếc nhìn cậu.
…Nói?
Uầy, nhóc này, sao thích đặt câu hỏi thế? Lộ Nhâm thấy buồn cười, sáng dính lấy cậu, sợ hắn không thích, hiện tại lại như vậy… Cái tật xấu này học từ ai?
Nhưng thói quen nói này khiến Lộ Nhâm quen thuộc một cách khó hiểu.
Lộ Nhâm nhún vai, dùng đũa kéo mì gói, nhấp một ngụm.
“Không sao,” Lộ Nhâm bình tĩnh nói, bắt chước vẻ mặt của anh, “Không nói với anh cũng được.”
Nói xong, Lộ Nhâm còn có ý cười thêm một tiếng, “Bình thường một đứa trẻ cũng có chút bí mật.”
Quả nhiên, ngay sau khi lời nói ra, đứa trẻ đối diện liếc nhìn cậu.
Lộ Nhâm tưởng cậu bé tức giận, nhưng giây tiếp theo, Lộ Nhâm thấy anh nhảy khỏi ghế, bưng một cái bát nhỏ trở lại.
Với những ngón tay trắng nõn của mình, cậu bé lấy phở cho vào một chiếc bát nhỏ, sau đó đẩy chiếc bát to đến trước mặt mình, vừa ăn vừa từ từ cầm chiếc bát nhỏ.
“Nói cùng ăn thì cùng ăn đi.” Thanh âm ôn hoà.
Lộ Nhâm sững người trong giây lát.
Lộ Nhâm chợt có cảm giác khó tả đối với một đứa trẻ chỉ cao đến thắt lưng, lại ân cần với mình như vậy.
Nhưng loại cảm giác đó dường như luôn xuất hiện trong đáy lòng.
Có chút chua chua khiến trong lòng cậu mềm nhũn, nhưng cậu cũng không lạ.
Nghĩ đến vừa rồi đánh đứa nhỏ, Lộ Nhâm nhận thức được lương tâm cắn rứt, cảm thấy chính mình có chút không tốt.
… Dù sao cậu cũng là anh, nên bắt nạt trẻ con không hay.
Mặc dù đứa trẻ này trông không giống một đứa trẻ chút nào.
Lộ Nhâm ho khan một tiếng, kéo ghế ngồi lại gần, bên cạnh đứa nhỏ.
Cậu cũng không muốn so đo đến chồng gì đó… cũng không phải so đo.
Chủ yếu, cậu cũng có một linh cảm không thể giải thích được - nhóc này không phải đang nói dối cậu.
Nhưng cậu chỉ hy vọng rằng trạng thái này có thể kéo dài thêm một chút nữa.
Dài hơn một chút.
Lộ Nhâm cười toe toét nhìn thằng nhỏ trước mặt.
… Nếu bây giờ là giấc mơ, xin hãy để cậu ấy mơ lâu hơn một chút.
Đừng thức dậy nhanh như vậy.
Cậu còn muốn nhìn đứa nhỏ này thêm vài lần nữa.
Đứa nhỏ ăn phở, như công chúa đang ăn, Lộ Nhâm thích thú khi nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của cậu bé.
Cậu không khỏi ngứa ngáy đưa tay véo vào mặt cậu bé.
“Anh hiện tại không có nhiều tiền… Vài ngày nữa anh sẽ đưa em đi McDonald.”
Đứa nhỏ liếc cậu một cái, “Còn bao nhiêu?”
Lộ Nhâm thành thật nói, “Hơn hai trăm."
“Có cần một diễn viên nhí không?” Đứa nhỏ bình tĩnh nói, “Buổi chiều có thể cùng ngươi em.”
Lộ Nhâm không nhịn được cười nói, “Diễn rất khó, không đơn giản như em nghĩ đâu.”
“Chỉ cần đợi anh ở ký túc xá là được.” Lộ Nhâm dỗ dành, “Nếu không, anh để điện thoại cho em xem video?”
Dù sao, cậu cũng không dùng điện thoại nhiều khi quay phim.
Lộ Nhâm lấy điện thoại ra.
“Không cần.”
Lộ Nhâm sững người một lúc khi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo chạm vào mặt mình.
“Anh cũng muốn kiếm tiền,” đứa nhỏ nhìn cậu với đôi mắt đen láy, “Anh cũng có thể đãi em một bữa ngon hơn.”
Lộ Nhâm sững sờ một lúc khi nghe lời này.
…Cái thứ cảm giác chua chua, mềm nhũn đó lại trào lên trong lòng.
Lộ Nhâm bên tai có chút đỏ lên.
…Đỏ mặt vì một đứa trẻ khiến Lộ Nhâm càng thêm xấu hổ.
Để che giấu sự ngượng ngùng, Lộ Nhâm nhanh chóng đánh vào mông đứa nhỏ một cái.
Giọng cố ý thô bạo nói, “Anh mới mua đồ, mấy ngày nay không có nhiều tiền.”
Không ngờ vừa nói xong, sắc mặt đứa nhỏ tối sầm lại
… Không, tại sao đứa trẻ này lại khó lường như vậy?
Lộ Nhâm vừa nghĩ như vậy, giây tiếp theo, đứa nhóc mắt phượng đối diện tiến tới, nhìn thẳng vào hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]