Khi Hạ Nặc bước vào phòng ăn, Tuyết Lê thì đang chọc vào một miếng thịt chiên trên đĩa, thỉnh thoảng ngáp một cái với vẻ mặt mệt mỏi.
Carl ngồi bên cạnh cô cũng không có tinh thần, trước mắt là một quầng thâm nhàn nhạt.
Thấy Hạ Nặc tới, Tuyết Lê ngẩng đầu lên cảm khái nói: "Quả nhiên là tuổi trẻ, không nhìn ra dấu vết của việc thức khuya."
Cũng là ngủ trễ như nhau mà thiếu niên nhìn không ra một chút mệt mỏi nào. Ngược lại là dung mạo rạng rỡ, ánh mắt trong trẻo hữu thần, làn da trắng như tuyết hồng hào khỏe mạnh.
Hạ Nặc theo bản năng chớp chớp mắt, đại khái là hôm qua đã ngủ quá nhiều vào ban ngày nhỉ?
Cậu nghe Tuyết Lê hỏi: "Tối qua trở về chắc là cậu đã ngủ ngon lắm ha?"
Trước khi cậu kịp trả lời, cô lại phàn nàn: "Tôi đã không thể nào ngủ nổi. Căn phòng cũng quá chật hẹp. Cái giường vừa nhỏ vừa cứng. Trong phòng còn giống như có con bọ lọt vào, kêu ù ù cả đêm ồn ào đến nỗi tôi không ngủ được."
Tuyết Lê được xếp riêng một phòng, Carl và Khuê Khắc một phòng và một phòng của Royne.
Nghe Tuyết Lê phàn nàn, Carl chưa nói gì thì Khuê Khắc đã lên tiếng trước: "À, tôi cũng có nghe thấy. Nhưng âm thanh ấy lại phát ra từ phía sau căn phòng cơ."
Về điều kiện chỗ ở, anh cũng không ý kiến gì.
Dù sao cũng là một đại nam nhân không cầu kỳ như phụ nữ, huống chi đại tiểu thư như Tuyết Lê coi thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-trong-tro-choi-chay-tron/2377798/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.