"Tôi đi trước đây!"
Cuối cùng Hạ Nặc lại chạy trối chết với khuôn mặt đỏ ửng như quả cà chua.
Đến một góc vắng người, cậu từ từ ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối.
Khi lý trí trở về, Hạ Nặc mới bắt đầu hối hận: tại sao lại chạy? Như vậy không phải sẽ càng thêm lúng túng sao?
Cậu chăm chú nhìn bàn tay của mình, tuy rằng từ bề ngoài nhìn qua cũng không có gì thay đổi,i nhưng lúc ấy, cảm giác như bị điện giật đã khắc sâu trong tâm trí cậu không thể xua đi được.
Hạ Nặc hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, khuôn mặt vừa mới hạ nhiệt lại từng chút từng chút đỏ ửng.
Kỳ thật làm cho cậu ngượng ngùng không phải là do nắm tay.
Nếu nói nắm tay, tối hôm qua bọn họ cũng nắm như vậy thật lâu nhưng cậu đâu có phản ứng lớn như hôm nay.
Lúc ấy cậu còn đang suy nghĩ: dù sao thì hai nam nhân nắm tay nhau cũng không có gì to tát, nhưng hiện tại nhớ tới... Chính mình lúc ấy thật sự là quá ngây thơ.
Nếu không phải ảo giác của cậu thì ánh mắt, lời nói và hành động của người đàn ông lúc đó, tất cả đều như đang gửi một thông điệp ám muội khiến Hạ Nặc mặt đỏ tim đập.
Bất quá điều khiến Hạ Nặc sợ hãi nhất vẫn là cậu thật sự tiếp nhận được nó, cũng vì thế mà tim cậu đã đập như trống bỏi.
Việc này đến thật sự quá đột ngột làm Hạ Nặc thậm chí có chút bối rối.
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-trong-tro-choi-chay-tron/2377794/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.